
Đọc bài Chuyên Ngữ tiến tự nhiên lại thấy hoài cổ mặc dù mình không học Chuyên Ngữ. Có lẽ cũng là cảm xúc chung của mọi người khi nhớ về thời cấp III.
Đã nói đến thơ xuyên tạc thì không thể không nhắc tới bản chính. Vì thế dành hẳn một entry để đăng lại bài thơ này. Đây cũng là bài thơ mình thích nhất. Hehe, có lẽ vì đọc bài này cứ cảm thấy tác giả nhiều khi cũng lâng lâng như mình. À, mà quên nói là giờ có lẽ ai cũng thích Tây tiến cả 
TÂY TIẾN
Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Phù Lưu Chanh — 1948
Vô tình tìm được bài này. Mặc dù không phải dân Chuyên Ngữ, nhưng nghệ thuật thì làm gì có biên giới chứ
Chỉ tiếc là không thể hiểu hết cảm xúc của tác giả thôi 
Chuyên Ngữ tiến
Trường cũ xa rồi Chuyên Ngữ ơi
Nhớ về người ấy, nhớ chơi vơi
Giảng đường đại học, ôi buồn ngủ
Sáng đến nghe thầy mắng xơi xơi
Thức đêm, mất ngủ, thức khi ngủ
Vội vã ôn thi cả tháng trời
Tiền đóng quĩ này rồi quỹ nọ
Nhà thầy Sức bền mưa xa khơi…
Anh bạn căm hờn: không đóng nữa
Đằng nào tao cũng cấm thi rồi
Chiều chiều anh ấy đi đá bóng
Ban đêm lại đến lớp học ngồi
Nhớ điểm Chuyên Ngữ cao vời vợi
Học bổng đầy tay, ăn chè thôi.
Sân bóng mình cắm trại qua đêm
Kìa Lan xiêm áo tự bao giờ
Đàn điện man điệu nàng rú, giật
Nhạc về Khoa Pháp xây hồn thơ
Người lên đại học mùa thu ấy
Có thấy trường ta đổi thay gì
Có nhớ dáng người trên xe đạp
Trôi dòng nước lũ yên đong đưa
Chuyên Ngữ thầy Thung không mọc tóc
Cô Chung dạy Hóa dữ như Hùm
Thầy Toàn gửi mộng nơi đất Pháp
Cô Lan có nước hoa rất thơm
Rải rác quanh trường vài quán cóc
Thầy Minh trồng rất nhiều cây xanh
Đứa nào mà khẽ tay tựa phải
Chú Khanh gầm lên khúc độc hành
Chuyên Ngữ người đi bao hẹn ước
Đường lên đại học chẳng chia phôi
Ai về Chuyên Ngữ mùa xuân ấy
Trông vào lớp cũ, nhớ chẳng nguôi…

Khó khăn lắm mới kiếm được đủ bộ Nghìn lẻ một đêm mà tới giờ mới thu xếp để bắt đầu đọc được. Bộ này thì khỏi nói, không chỉ nhiều truyện mà còn cấu trúc theo kiểu truyện trong truyện nên phải kiên nhẫn. Nói chung cứ từ từ mà đọc, không phải vội.
Mấy ngày ốm, nằm nhà không có gì làm, đã nghiền xong chùm truyện “Năm thiếu phụ và ba khất sĩ”. Đọc xong mà cứ tức anh ách.
– Cái thằng ngược đãi và chiếm tài sản của vợ, ban đầu nghe vua tuyên bố hùng hồn lắm, tưởng rồi sẽ xử nó ra trò. Thế nào đến lúc biết là thái tử, gọi đến khuyên giải vài câu, chú kia nhận lại vợ, xong. Chả thấy chửi câu nào chứ đừng nói phạt
– 2 con mẹ chị của Zobeit ác độc là thế, đang tâm giết cả người em đã hai lần cưu mang mình lẫn hôn phu của nàng chỉ vì ghen tức, cuối cùng lại được biến từ chó thành người, còn được cưới chồng, rồi sống vinh hoa phú quý. Kể ra thì cũng đã phải biến thành chó, mỗi đêm phải chịu 100 roi cũng là nặng, nhưng so với cái ác tâm kia thì quả là khó mà tha thứ được.
– Ba chú khất sĩ, một chú thì mất nước, một chú thì lưu lạc mà vua cha không biết ra sao, một chú đã lên ngôi rồi cũng gặp bao biến cố mà chưa trở về quê hương được. Cuối cùng lại an hưởng ở cái nhà được vua Harun An-Rasit phong cho. Ồ! Chú mất nước không còn hy vọng phục quốc thì cũng phải nghĩ mà báo thù cho cha, cho bác; chú hoàng tử lưu lạc thì cũng phải lo cho vua cha; còn cái chú đã lên ngôi thì cũng nên nghĩ đến đất nước của mình chứ ? Mà hai chú nào chấp nhận lấy 2 bà chị của Zobeit kể cũng gan thật. Nghĩ lại thấy hết sức kính phục!
– Cuối cùng có vua Harun An-Rasit là lợi nhất. Đi đến nhà người ta, hứa rồi không giữ lời, lại còn lấy quyền ra mà uy hiếp, bắt người ta phải kể cho mình. Trị con thì không nghiêm. Kể ra chồng của Amin không phải là thái tử khéo bị chém bay đầu rồi ấy chứ, có đâu được gọi đến giải thích mà nhận lại vợ. Cuối cùng lại lấy được cô vợ vừa trẻ vừa đẹp. Sướng thật, sướng nhất luôn!

Đã khá lâu tôi ít chú ý đến các sách của Kim Đồng. Một phần vì mình không còn ở độ tuổi mà sách của Kim Đồng nhắm đến, phần khác vì không thích cách biên tập của NXB này. Do vậy tôi biết đến cuốn sách qua một cái duyên khác. Bạn tôi chính là dịch giả cuốn Krabat và cối xay phù thủy này. Được anh giới thiệu về cuốn sách từ khi bắt đầu dịch, quyết định sẽ mua một bản, vừa là ủng hộ bạn, đồng thời cũng tin vào sự lựa chọn và khả năng chuyển ngữ của anh.
Ấn tượng đầu tiên về cuốn sách khá tốt, dù sao cũng là sách có bản quyền hẳn hoi. Bìa in nhũ bóng loáng, tên sách dập nổi trông bắt mắt. Giấy sách dầy, màu trắng ngà. Chữ in bằng thứ font dễ đọc, không quá cầu kỳ nhưng vẫn đẹp. Riêng về mặt hình thức có thể nói đây là cuốn sách làm cẩn thận, chi tiết, chứng tỏ sự đầu tư công sức của những người thực hiện. Cầm một cuốn sách như vậy ai chẳng muốn đọc.
Tất nhiên, một cuốn sách hay không phải ở cái bìa. Cái khiến người ta giữ nó trên giá sách hay cho ra hàng sách cũ là ở nội dung. Về mặt này, cuốn sách hoàn toàn xứng đáng với những giải thưởng người ta đã trao cho nó.
Một vài thông tin trên bìa cho ta biết tác giả đã mất 10 năm để hoàn thành cuốn sách. Với một thời gian dài như vậy, hẳn mọi người sẽ mong chờ một câu chuyện hoành tráng nhưng không kém phần chi tiết với các tuyến nhân vật đan xen nhau một cách phức tạp. Và người ta tự hỏi, làm thế nào tác giả có thể thực hiện được điều này trong một cuốn sách dày chưa đến 300 trang? Bất cứ ai nghĩ vậy hẳn sẽ thất vọng. Đơn giản, đó là từ chính xác nhất có thể mô tả về Krabat và cối xay phù thủy. Cá nhân tôi, khi đọc sách, cảm thấy như đang đọc một câu chuyện dân gian. Hầu hết các truyện cổ dân gian mà tôi biết đều khá đơn giản, xây dựng trên những tình huống trực tiếp và không đòi hỏi tính logic cao. Chẳng hạn, một con quỷ trong không cần phải có nguồn gốc rõ ràng. Nó chỉ đơn giản là ở đó, gây ra tai họa và cần phải diệt trừ. Những vị thần sẽ giúp đỡ nhân vật chính thường vì những lý do hết sức chung chung như nghèo mà tốt, giúp đỡ người khác…, những điều mà đa phần người tốt đều sẽ làm…Krabat và cối xay phù thủy được viết theo cách như vậy. Chẳng ai biết về nguốn gốc cái cối xay và lão thợ cả, cũng chẳng ai hiểu rõ vì sao lại có cái cam kết hiến mỗi giao thừa một mạng người của lão thợ cả và Đức cha. Mà có lẽ đơn giản nhất là tình yêu của Krabat và cô lĩnh xướng. Họ chưa bao giờ nói chuyện một lần nào, ấy vậy mà Krabat đem lòng yêu cô chỉ nhờ nghe giọng hát, để rồi khi cậu thổ lộ, cô cũng đáp lại như thể trước kia đã biết rõ cậu vậy. Tình yêu ấy tưởng như hời hợt, nhưng nó mạnh đến nỗi cô lĩnh xướng sẵn sàng liều mạng để đem lại tự do cho Krabat. Nó khiến cô nhận ra cậu dù đang bịt mặt, bởi cô cảm nhận được sư lo lắng Krabat dành cho cô. Tình yêu của hai người đã đem lại tự do cho không chỉ Krabat mà tất cả những người thợ phụ trong cối xay phù thủy. Phải, trước đó Krabat và Juro Tồ đã tập luyện rất nhiều phép thuật để chống lại lão thợ cả, nhưng rốt cuộc, chẳng cần đến một phép thuật gì, cô lĩnh xướng cũng đã làm giải phóng cho Krabat. Có nhiều người cảm thấy hụt hẫng khi câu chuyện kết thúc, vì rốt cuộc bao nhiêu sự chuẩn bị của Krabat là thừa, nhưng tôi thì không. Cách kết này chẳng phải là cách đẹp nhất sao ? Vượt trên tất cả, tình yêu chẳng phải chính là phép thuật mầu nhiệm nhất sao?
Đọc Krabat và cối xay phù thủy đem lại sự dễ chịu mà lâu lắm rồi tôi mới tìm được. Không phải ghi nhớ về hàng đống thông tin, về những mối quan hệ chồng chéo phức tạp. Nó giống như một cuộc dạo chơi bằng thuyền, cảnh vật xung quanh từ từ trôi qua trước mắt, còn người xem cứ việc chậm rãi mà hưởng thụ tất cả.

Truyện hài, cũng giống các thể loại khác, luôn mang chút đặc tính dân tộc nào đó của tác giả câu chuyện. Vì thế truyện hài của các nước đều khác nhau. Mình thích nhất là hài kiểu Pháp và hài kiểu Mỹ. Hài kiểu Pháp nhẹ nhàng, thâm thúy, thường mang tính châm biếm, nói cách khác là kiểu hài bác học, khá giống tính cách dân Pháp, lãng mạn, ít thực tế và nhiều lý thuyết. Hài kiểu Mỹ lại trực tiếp, có gì đó hơi thô thiển, đúng kiểu của một dân tộc thực tế, bận rộn. So sánh thì mình thích kiểu Pháp hơn, một phần vì nhẹ nhàng, tinh tế hơn, và phần nữa là vì đọc vài lần vẫn cười được, còn kiểu hài kia thì chỉ 2,3 lần là thấy bình thường rồi. Nói theo tiếng Anh thì hài kiểu Pháp là humour, còn hài kiểu Mỹ là comedy vậy. Tất nhiên ở đây chỉ xin nói về đa số, chứ chắc chắn không phải tất cả. Ai dám bảo nhẹ nhàng, tinh tế là đặc quyền của người Pháp, còn thô thiển chỉ có mình người Mỹ chứ?
Đọc qua đoạn mở đầu này, chắc ai cũng nghĩ mình sẽ làm một bài viết phân tích kỹ lưỡng về hai kiểu hài. Đáng tiếc là trình độ của mình chưa đến mức ấy. Vốn không muốn viết đoạn mở đầu như vậy vì nó qua to tát so với những gì tiếp theo, nhưng vì là cảm hứng nên vẫn giữ nguyên không bỏ. Bây giờ mới xin phép đi vào mục đích chính của bài viết lần này, sơ qua cảm nhận về hai series truyện hài của Mỹ dành cho thiếu nhi do Nhã Nam phát hành gần đây là Junie B.Jones và Nhật ký Ngốc xít. Truyện của Pháp xin phép để vào lúc khác.
Đầu tiên là Junie B.Jones. Trời ạ! Cứ nhắc đến cô bé mẫu giáo này là lại tiếc số tiền đã bỏ ra mua 2 tập truyện về. Công tâm mà nói thì series này có nhiều truyện khá, nhưng mình ghét cái cách cô bé hét toáng lên với tất cả mọi người. Có nhiều cách để biến mình thành trung tâm vũ trụ, nhưng làm người khác chú ý bằng cách cố nói thật to thì quả là một lựa chọn tồi. Chính vì thế mặc dù mình chỉ cố gắng đọc xong được cuốn đầu là đành cho truyện vào danh sách cần thanh lý mà không đủ kiên nhẫn đọc tiếp tập 2. Đôi lúc tự hỏi có phải mình cổ hủ, khó tính không, nhưng suy cho cùng thì chọn sách để đọc là do ý thích cá nhân, sao lại phải nghĩ ngợi về chuyện người khác thích mà mình thì ghét chứ.
Tiếp đến là Nhật ký ngốc xít. Cuốn này thuộc dạng bất khả xâm phạm vì hai đặc điểm quan trọng của nó:
Một là, nó do superman mua tặng. Vì thế dù hay hay dở, dù muốn hay không thì vẫn cứ phải giữ sách lại (thực ra nếu muốn thì chắc cũng có cách để thuyết phục thôi).
Hai là, sách có chữ ký của dịch giả đề tặng đích danh mình. Giới chơi sách từ xưa đến giờ ngoài việc cố kiếm các bản cổ, bản hiếm ra, còn cái thú sưu tập bản có chữ ký, thủ bút của tác giả, dịch giả…cuốn sách. Vậy kể ra thì cuốn này cũng có thể coi là quý được rồi (Nói thêm về chuyện này một chút. Cá nhân mình cho rằng trừ những người quá khó tính ra, còn thì ai chẳng muốn người ta ghi nhận giá trị những tác phẩm của mình, bất kể là sáng tác hay dịch. Vì thế việc xin chữ ký, thủ bút có thể coi là đôi bên cũng có lợi, tác giả thì cảm thấy mình được công nhận, còn người mua sách lại có một bản đặc biệt). Quan trọng hơn, chữ ký này là do chính Superman xin cho mình. Đây là vấn đề chính khiến cho việc xử lý cuốn sách trở nên khó hơn thường lệ.
May mắn thay, Nhật ký Ngốc xít lại thuộc dạng những cuốn sách dễ được quyết định số phận. Cũng là nói về một cô bé, nhưng là học cấp II chứ không phải mẫu giáo như Junie B.Jones. Có lẽ vì thế nên cách gây cười của Nhật ký Ngốc xít tuy thô nhưng không quá mức như Junie, thậm chí truyện khá dễ thương khi xây dựng nhân vật chính nhẹ nhàng, hơi tự ti, cũng đầy những thắc mắc, suy nghĩ ngớ ngẩn, cũng thích những người đẹp trai, sống trong gia đình có vẻ quái dị với một ông bố thật thà, một bà mẹ nấu ăn dở khủng khiếp và một con chó săn thỏ quái dị. Đọc Nhật ký Ngốc xít có cảm giác dễ chịu, thoải mái hơn đọc Junie B.Jones, mặc dù trong ấy cũng đủ cả hỉ nộ ái ố (kiểu trẻ con). Mình đọc trong thời gian khá ngắn, ngắn hơn hẳn so với Junie B. Vui nhất là ông anh đọc xong thì thằng em cũng muốn đọc, kể ra cũng phải, nhồi mãi các thứ nặng nề vào đầu thì phải có gì đó nhẹ nhàng, vui vẻ trong lúc nghỉ ngơi giữa chừng chứ. Xem thế thì vai trò của truyện hài cũng không thể xem nhẹ được!

Lúc còn bé lắm, bố mẹ phải đi làm thêm, không có thời gian chăm sóc mình nên cho xuống bác để bác nuôi. Nhà bác ở ngay chợ Trời, nghĩa là ngõ Thịnh Yên bây giờ. Ban ngày thì bác dạy tập viết, cứ nhớ mãi lúc tập viết chữ R, một chữ mà tô đến mấy chân mới đạt, bác chỉ cho bố xem, cười hà hà mãi. Đến chiều anh chị họ đi học về thì chơi với anh chị. Hôm nào bác bận, tự học xong sớm thì chẳng có gì mà chơi, cứ ngồi ngẩn ngơ ở cửa ra vào nhớ bố mẹ, lúc ấy chỉ ước gì cái ô tô đồ chơi hóa thành thật đưa mình về nhà. Bà cụ bán rau trước cửa thương, mới ngồi hỏi han nói chuyện. Gần 20 năm rồi, giờ bà cụ ấy vẫn ngồi bán rau trước cửa nhà bác, vẫn nhớ mình, xuống lần nào cũng phải chào hỏi bà trước kẻo bà giận.
Hồi ấy chưa có nước đến từng nhà như bây giờ, thỉnh thoảng buổi đêm lại theo anh họ ra cái vòi nước chung cách đó một con phố để xách nước. Ông anh đi trước, xách hai xô nước, thằng em lon ton theo sau, phải đi vài bận như thế mới đổ đầy cái phi, đủ nước dùng cho 2-3 ngày tới. Phố phường buổi đêm vắng lặng, nhà nào cũng đóng cửa, tắt đèn tối mò, thế mà lại thấy thinh thích. Chắc là giống một cuộc phiêu lưu nào đó. Hóa ra đã biết đi đêm từ bé, tiếc là giờ không thể có lại cảm giác yên bình, thinh thích như thế nữa. Có lần tìm được trong chỗ sách vở cũ một cuốn toàn thơ tình tự sáng tác, cứ tưởng của bác trai, ai dè bác bảo là của ông anh, hóa ra cũng thi sĩ thật. Bác dọa là anh mà biết thì đánh đòn, làm mình sợ xanh mặt, vội vội vàng vàng cất lại chỗ cũ. Sau cũng không biết tập thơ ấy có được giữ lại không, hay lại bị sang tên cho bà đồng nát.
Ở được hơn 1 năm thì bố mẹ đón về. Đi rồi mới nhớ nhà bác lạ, nhưng cũng nhanh quên, trẻ con mà, có bạn mới, có chỗ chơi mới. Khi ấy nhà còn ở khu nhân viên trong Viện, một phòng được ngăn đôi cho 2 hộ nên lúc nào cũng chật chội, khó chịu. Được cái xung quanh toàn là cỏ hoang, cao ngang bắp chân người lớn, dủ cao và đủ dày để bày vô khối trò chơi.
Đến năm 5 tuổi, bố mẹ được phân một căn ở phía sau Viện, thế là chuyển ra. Rộng rãi hơn, trước cửa lại có con mương đầy bèo, đêm nằm nghe tiếng ếch, tuy không thể gọi là một bản giao hưởng này nọ như văn chương mô tả, nhưng cũng có âm hưởng thú vị một cách lạ kỳ.
Mùa mưa đến, mương lại cho thấy một sắc thái khác của nó. Nước đỏ ngầu, ngập tràn bờ. Những hôm mưa to, ngồi trong nhà ngắm lại tưởng tượng ra ấy là song Hồng vẫn hay đọc thấy trong sách, còn mình thì đứng trên cầu mà ngắm sông lững lờ trôi. Khổ nhất là muốn sang bên kia phải qua một cái cầu. Mỗi nhà tự làm lấy một cái bằng gỗ, tre đi cho tiện. Cầu nhà mình làm bằng ba cây tre ghép lại, bình thường chẳng dám tự qua vì sợ trơn, ngã. Đến ngày nước ngập thì nhìn cũng chẳng thấy đâu, lại càng sợ hơn. Thế nên dù ngồi mãi trong nhà cũng chán mà chẳng mấy khi dám đi ra ngoài những ngày ấy.
Trước cửa nhà trồng cây dâu da xoan. Sáng nào dậy sớm, được ngửi mùi hoa dâu da trong mát là thấy sảng khoái vô cùng.
Giờ thì mương bị lấp, cây bị chặt để làm đường. Không còn được nghe tiếng ếch nữa. Cứ mỗi lần ngửi thấy mùi hoa dâu da ở trên đường lại thấy một thứ gì đó lắng xuống…
Sau thời gian chờ đợi khá lâu, cuối cùng cuốn sách tiếp theo của Harlan Coben – Người hùng trở lại (tựa gốc làPromise me) – đã xuất bản. Thật khó mà mô tả cảm xúc của tôi khi nhìn thấy cuốn sách, một chút thỏa mãn, một chút hoan hỉ, một chút hồi hộp. Suy nghĩ duy nhất của tôi lúc ấy là phải sở hữu một cuốn ngay lập tức.
Từ trước đến nay, ngoài Conan Doyle, chưa có một nhà văn viết truyện trinh thám nào khiến tôi như vậy, nhưng ấn tượng từ hai cuốn Đừng nói một ai và Người vô tội đủ để khiến Harlan Coben trở thành người thứ hai làm được điều này. Với cuốn sách mới nhất, vẫn là lối dẫn chuyện hấp dẫn, lôi cuốn, vẫn là một câu chuyện đầy sự bí ẩn và bất ngờ đến trang cuối cùng, Người hùng trở lại không làm tôi thất vọng.
Lần này, Harlan Coben đưa người đọc theo chân nhân vật chính trên đường tìm kiếm một cô gái mất tích. Con đường ấy kết nối những người tưởng như chẳng lien quan gì đến nhau vào mối quan hệ chằng chịt, đi vào ngõ ngách ảm đạm trong tâm hồn những kẻ tưởng chừng hạnh phúc nhất, phơi bày những sự thật đau lòng. Từ từ, cái xã hội đẹp đẽ ấy bị bóc trần từng mảng, để lộ ra sự tối tăm, tuyệt vọng của nó.
Nhưng chẳng lẽ lại như vậy, chẳng lẽ không thể cứu vãn gì nữa ? Không, những gì giả tạo cần phải gột sạch để lộ ra bộ mặt thật, nhưng đó đâu phải tất cả. Vẫn còn nhiều những mảng màu tươi sáng, ấm áp khác rải rác đây đó trong bức tranh toàn cảnh. Ở đó, niềm tin vẫn còn, nhờ vào đó, con người vẫn đang sống và tiến về phía trước.
Một cuốn truyện tuyệt vời, xét ở cả khía cạnh trinh thám lẫn nhân văn của nó. Nói những lời sáo rỗng sẽ chỉ làm giảm hứng thú với cuốn sách mà thôi. Bạn hãy đọc và có cảm nhận của riêng mình. Nếu bạn có thể dứt khỏi cuốn sách giữa chừng thì bạn quả là đáng khâm phục. Riêng tôi, tôi buộc phải đọc xong nó trước khi có thể toàn tâm toàn trí làm việc khác được.
Có lẽ với đa số những người khoảng tuổi mình, Tây du ký là chiếm một vị trí quan trọng trong ký ức tuổi thơ. Mình biết đến Tây du ký đầu tiên qua bộ truyện tranh do NXB Kim Đồng ấn hành. Bố mẹ cũng không mua được đủ, chỉ tới tập 20 thôi. Cứ trước khi đi ngủ là được mẹ đọc cho một đoạn, cứ đến hết tập 20 lại đọc lại từ đầu, đến mức sau này thuộc lòng từng chữ, mẹ đọc sai, đọc thiếu còn nhắc.
Đến khi phim chiếu trên vô tuyến, trẻ con có đứa nào là không háo hức được xem. Nhưng mà hầu hết toàn đám nhà nghèo, ăn còn phải độn thì nói gì đến việc có riêng vô tuyến, chỉ có cách đi xem nhờ mà thôi. Khổ nỗi giờ chiếu phim là khoảng 6h, giờ ăn cơm, vậy là tập được tập mất. Cũng may mà các nhà làm phim thương trẻ con nghèo, mỗi tập là xong một yêu quái nên có mất tập này tập nọ vẫn hiểu được, mặc dù vẫn cứ tưng tức vì được xem đủ hành trình của bốn thầy trò đi thỉnh kinh.
Thế rồi một ngày nọ, bố mang về một điều thần kỳ mang tên vô tuyến. Yên tâm là từ giờ thoải mái xem mà không phiền ai. Thế nhưng để xem được cũng lại là một vấn đề. Cái vô tuyến cũ, bắt sóng dở quá, lúc nét lúc nhiễu. Kinh nghiệm học được từ bố mẹ là sau một hồi xoay ăng ten không được thì đập vào hai bên là hết. Buổi chiều nọ, có mỗi mình và bà nội ở nhà, đang đúng đến đoạn đánh yêu quái thì nhiễu. Lúc ấy làm gì còn kiên nhẫn mà xoay này nọ, cứ đập vào cái vô tuyến khốn khổ. Chẳng dè trot mạnh tay, đập thụt luôn cái loa vào bên trong. Quả là hiệu nghiệm, hình lại nét như cũ, nhưng làm gì còn dám xem nữa, chỉ lo thò tay vào trong mà kéo miếng vỡ ra lắp lại, chỉ sợ về bị đòn. Nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà hồi ấy không bị điện giật…Đến lúc bố mẹ về, nghe chuyện chỉ cười, rồi bố lại lụi cụi tháo ra lắp lại…
Kể cũng buồn cười, sau bao nhiêu năm, mãi đến giờ mới đọc được đầy đủ bộ Tây du ký truyện chữ. Vốn có cả hai bản dịch của NXB Văn học, nhưng sau khi tham khảo ý kiến Superman, mình quyết định đọc bản 5 tập. Đọc mới thấy trí tưởng tượng của Ngô Thừa Ân thật phong phú, nhiều chi tiết phim buộc phải làm khác đi bởi không thể thực hiện được giống truyện. Phục nhất là khả năng viết của ông, ngôn từ của truyện trong sáng, dễ đọc dễ hiểu, mà các đoạn tả cảnh đa phần là thơ phú. Dù đã xem phim, nhưng đọc truyện vẫn có cái thú riêng mà phim không bao giờ đạt được.
Gắn bó với Tây du ký như vậy nên giờ mỗi khi nghe lại nhạc của phim lại thấy nhơ nhớ. Nhiều người hỏi tại sao lớn rồi vẫn đọc Tây du, chỉ cười mà chẳng biết thanh minh thế nào cho người ta hiểu rằng tuổi thơ vẫn luôn ở đó dù mình không còn nhỏ nữa.

Hôm nay đi ăn gà ở Lotteria về. Thế là đã ăn đủ cả 3 cửa hàng fastfood ở HN, làm cái bài so sánh cho vui. Tất cả đều mang tính cảm nhận cá nhân, hoàn toàn không có ý gì khác.
1. Không gian:
- KFC: khung cảnh ấm áp, sử dụng tông màu đỏ, ít hình vẽ trang trí. Nhạc nền thay đổi, nhưng nói chung là nhạc pop, nhẹ nhàng và tình cảm.
- Lotteria: Không gian theo kiểu từng khuôn viên nhỏ, màu sắc tươi sáng, hình vẽ trang trí góc cạnh. Nhạc nền trẻ trung.
- BBQ: Sắp xếp hơi bừa bãi, lộn xộn, tông màu dịu nhẹ. Nhạc nhỏ và không có gì đáng chú ý lắm.
2. Bày biện đồ ăn:
- KFC: 1 khay, có đĩa thức ăn, dao, nĩa, đồ uống, giấy ăn. Tương ớt, tương cà ngay trên bàn. Rất gọn gang và đầy đủ.
- Lotteria: Khay, đĩa thức ăn, dao, nĩa, đồ uống, giấy ăn tự lấy. Tương ớt và tương cà trong một cái hộp lớn trong phòng, ăn tự ra lấy. Hơi phiền một chút.
- BBQ: Tương tự KFC, nhưng muốn ăn thì phải lót giấy ra bàn rồi để đồ ăn lên. Hết sức phản cảm vì cái đoạn này.
3. Chất lượng thức ăn:
- KFC:
+ Chú trọng vào các suất ăn family. Đồ ăn được chế biến sẵn theo kiểu fastfood nên có ngay, trừ trường hợp hết thì phải chờ.
+ Rất mạnh về gà, đại khái hiện giờ có 3 loại là gà giòn cay, truyền thống và New Orleans ( cái này hình như là gà rán tẩm mật ong ),
+ Humberger: Ăn ngon, phải cái kẹp hơi nhiều thứ nên bánh to, ăn cứ phải há hết cỡ…
+ Đồ uống: Thức uống chủ đạo là Pepsi, ngoài ra có thêm nước cam, Lipton.
+ Tương: Ngon nhất trong 3 cửa hàng
+ Thêm một vài món khác như cá, tôm, cơm, súp, Nói chung các món này không đáng chú ý lắm.
- Lotteria:
+ Ngay từ tên gọi đã nói lên nhiều điều. Các phần ăn là Couple, và cũng là fastfood.
+ Rất chú trọng về humberger. Đủ các loại. Kẹp vừa phải nên bánh nhỏ, ăn dễ, mà cũng ngon hơn KFC
+ Gà: Cũng có gần đủ như KFC, nhưng vị thì kém hơn.
+ Đồ uống: Cực mạnh, Pepsi, Milo, nước chanh tươi, Café.
+ Tương: Khá, hơi kém hơn KFC một chút.
+ Các món khác: Chưa thử nên chịu…
- BBQ:
+ Kha khá nhiều món về gà. Có lẽ chú trọng về cơm gọi món nên chọn xong thì phải chờ để chế biến. Cũng không quá lâu.
+ Đồ uống: Siêu dở, cảm giác như uống Tribeco….
+ Tương: Dở nốt. Ai thích không biết chứ mình thì ghét tương này thậm tệ.
4. Tổng kết:
- KFC: Thích hợp cho các bữa ăn ấm cúng, mang tính chất gia đình hoặc các đôi đang ở giai đoạn mặn nồng, sắp cưới…
- Lotteria: Nhưng đôi mới yêu nhau hoặc còn giai đoạn tìm hiểu.
- BBQ: Có lẽ là đi với nhóm bạn bè, nói chuyện ồn ào…
- Cá nhân mình thích nhất là KFC, thứ đến Lotteria. BBQ thì có lẽ không bao giờ quay lại nữa, trừ khi có người mời 
Chân thành cám ơn Kal Kally đã tạo điều kiện để tớ hoàn thành bài viết này.
P/S: Hiện tớ đang có 1 thẻ VIP KFC, giảm giá 5%, 1 thẻ VIP Lotteria, giảm giá 10%. Ai đi ăn cũng không?

Một sử liệu khác về Quỳ hoa bảo điển:
Trăng đêm nay sáng quá, cái lò gạch cũ nát như được dát một lớp vàng mỏng lung linh như lâu đài trong huyền thoại. Hắn ngồi tựa lưng vào chồng gạch vỡ, trước mặt là chai rượu nút lá chuối và đĩa chuối xanh như thường lệ. Nhưng trong đầu hắn tịnh không có chút hơi men nào. Tinh thần tiến nhập cảnh giới “tỉnh trung nguyệt”.
Vì trên tay hắn là “Quỳ Hoa Bảo Điển”, báu vật danh trấn võ lâm. Không hiểu sau Bá Kiến lại đưa cho hắn vật chí bảo này. Lẽ nào muốn một tay gây dựng hắn thành tên tay sai độc bá võ lâm chăng?
Miệng hắn nở một nụ cười lãnh khốc, chầm chậm nói với chính mình:
- Một khi luyện thành thân võ công vô địch, tá há lại ngu xuẩn để cho nhà người tiếp tục thao túng sao?
Trong giờ phút trọng yếu đó, bàn tay không ngờ lại ổn định phi thường, lật giở trang bảo điển đầu tiên.
CHƯƠNG 1
Võ công sơ nhập, rạch mặt 10 vết.
Hắn, mặc dù không mẹ không cha, nhưng vốn là một mỹ nam tử anh tuấn nhất cái làng Vũ Đại này, chẳng thế mà bà Ba vẫn thường đá lông nheo với bắt hắn bóp chân, lại cứ giục bóp lên trên, lên trên nữa… Mười vết rạch đủ để huỷ đi toàn bộ dung nhan… Nhưng mặt đẹp thì làm gì chứ, không thể giết người, không làm ai sợ, vô phương biến cải vận mệnh…
Máu chảy ra, một dòng, hai dòng, nhiều dòng….
CHƯƠNG 2
Võ công trung cấp, dẫn đao tự cung (1 trứng là đủ)
Mười ngày qua, hắn mê man trong biển võ học bác đại tinh thâm của Quỳ Hoa Bảo Điển, thật là một ngày tiến ngàn dăm. Mất một trứng thì có sá gì, khoa học đã chứng minh là không ảnh hưởng hiều đến khả năng sinh sản. Cửa ải trung cấp nhỏ xíu này, thật còn đơn giản hơn là rạch mặt
Ánh đao loé lên, nhanh, chuẩn, độc…
CHƯƠNG 3
Võ công cao cấp, dẫn đao tự cung (1 trứng là đủ)
Hắn cười khổ. Một trứng là đủ, khốn nỗi hắn cũng chỉ còn có 1. Giá mà Bảo điển yêu cầu đi lấy trứng của thằng khác thì đơn giản quá. Với võ công bây giờ của hắn, dư sức lấy của 90% đàn ông làng Vũ Đại… Làm sao bây giờ.
Hắn bỗng cười nhạt, tự soi gương đi Chí ơi, nghèo hèn như thế, mặt rạch tan nát như thế, còn mong có vợ con, gia đình hay sao?
Đao khí hữu hình, như mãnh long xuất động, một đi không về….
CHƯƠNG 4.
Quỳ Hoa Bảo Điển
Nhà xuất bản Tuổi Trẻ
In 10.000 cuốn, in xong và nộp lưu chiểu tháng … năm…
Copyright: Bá Kiến. Cấm in sao lại dưới mọi hình thức khi chưa được phép của tác giả.
Hắn thẫn thờ không tin vào mắt mình nữa. Bí kíp là thế này sao…
Hắn đã mất đi tất cả, chỉ còn cái lò gạch cũ…
Tiên sư thằng Bá Kiến, làm thế nào để tao lại trở thành người lương thiện được đây…
Tiếng chân chạy như điên cuồng, ánh đao như chớp giật, sát khí ràn rụa…
Khi dân làng chạy đến, Bá Kiến và Chí Phèo đã tắt thở. Trên khuôn mặt sẹo chằng chịt còn đọng lại một nụ cười thanh thản….