
Một sử liệu khác về Quỳ hoa bảo điển:
Trăng đêm nay sáng quá, cái lò gạch cũ nát như được dát một lớp vàng mỏng lung linh như lâu đài trong huyền thoại. Hắn ngồi tựa lưng vào chồng gạch vỡ, trước mặt là chai rượu nút lá chuối và đĩa chuối xanh như thường lệ. Nhưng trong đầu hắn tịnh không có chút hơi men nào. Tinh thần tiến nhập cảnh giới “tỉnh trung nguyệt”.
Vì trên tay hắn là “Quỳ Hoa Bảo Điển”, báu vật danh trấn võ lâm. Không hiểu sau Bá Kiến lại đưa cho hắn vật chí bảo này. Lẽ nào muốn một tay gây dựng hắn thành tên tay sai độc bá võ lâm chăng?
Miệng hắn nở một nụ cười lãnh khốc, chầm chậm nói với chính mình:
- Một khi luyện thành thân võ công vô địch, tá há lại ngu xuẩn để cho nhà người tiếp tục thao túng sao?
Trong giờ phút trọng yếu đó, bàn tay không ngờ lại ổn định phi thường, lật giở trang bảo điển đầu tiên.
CHƯƠNG 1
Võ công sơ nhập, rạch mặt 10 vết.
Hắn, mặc dù không mẹ không cha, nhưng vốn là một mỹ nam tử anh tuấn nhất cái làng Vũ Đại này, chẳng thế mà bà Ba vẫn thường đá lông nheo với bắt hắn bóp chân, lại cứ giục bóp lên trên, lên trên nữa… Mười vết rạch đủ để huỷ đi toàn bộ dung nhan… Nhưng mặt đẹp thì làm gì chứ, không thể giết người, không làm ai sợ, vô phương biến cải vận mệnh…
Máu chảy ra, một dòng, hai dòng, nhiều dòng….
CHƯƠNG 2
Võ công trung cấp, dẫn đao tự cung (1 trứng là đủ)
Mười ngày qua, hắn mê man trong biển võ học bác đại tinh thâm của Quỳ Hoa Bảo Điển, thật là một ngày tiến ngàn dăm. Mất một trứng thì có sá gì, khoa học đã chứng minh là không ảnh hưởng hiều đến khả năng sinh sản. Cửa ải trung cấp nhỏ xíu này, thật còn đơn giản hơn là rạch mặt
Ánh đao loé lên, nhanh, chuẩn, độc…
CHƯƠNG 3
Võ công cao cấp, dẫn đao tự cung (1 trứng là đủ)
Hắn cười khổ. Một trứng là đủ, khốn nỗi hắn cũng chỉ còn có 1. Giá mà Bảo điển yêu cầu đi lấy trứng của thằng khác thì đơn giản quá. Với võ công bây giờ của hắn, dư sức lấy của 90% đàn ông làng Vũ Đại… Làm sao bây giờ.
Hắn bỗng cười nhạt, tự soi gương đi Chí ơi, nghèo hèn như thế, mặt rạch tan nát như thế, còn mong có vợ con, gia đình hay sao?
Đao khí hữu hình, như mãnh long xuất động, một đi không về….
CHƯƠNG 4.
Quỳ Hoa Bảo Điển
Nhà xuất bản Tuổi Trẻ
In 10.000 cuốn, in xong và nộp lưu chiểu tháng … năm…
Copyright: Bá Kiến. Cấm in sao lại dưới mọi hình thức khi chưa được phép của tác giả.
Hắn thẫn thờ không tin vào mắt mình nữa. Bí kíp là thế này sao…
Hắn đã mất đi tất cả, chỉ còn cái lò gạch cũ…
Tiên sư thằng Bá Kiến, làm thế nào để tao lại trở thành người lương thiện được đây…
Tiếng chân chạy như điên cuồng, ánh đao như chớp giật, sát khí ràn rụa…
Khi dân làng chạy đến, Bá Kiến và Chí Phèo đã tắt thở. Trên khuôn mặt sẹo chằng chịt còn đọng lại một nụ cười thanh thản….