Chuyện năm thiếu phụ và ba khất sĩ

Khó khăn lắm mới kiếm được đủ bộ Nghìn lẻ một đêm mà tới giờ mới thu xếp để bắt đầu đọc được. Bộ này thì khỏi nói, không chỉ nhiều truyện mà còn cấu trúc theo kiểu truyện trong truyện nên phải kiên nhẫn. Nói chung cứ từ từ mà đọc, không phải vội.
Mấy ngày ốm, nằm nhà không có gì làm, đã nghiền xong chùm truyện “Năm thiếu phụ và ba khất sĩ”. Đọc xong mà cứ tức anh ách.
– Cái thằng ngược đãi và chiếm tài sản của vợ, ban đầu nghe vua tuyên bố hùng hồn lắm, tưởng rồi sẽ xử nó ra trò. Thế nào đến lúc biết là thái tử, gọi đến khuyên giải vài câu, chú kia nhận lại vợ, xong. Chả thấy chửi câu nào chứ đừng nói phạt
– 2 con mẹ chị của Zobeit ác độc là thế, đang tâm giết cả người em đã hai lần cưu mang mình lẫn hôn phu của nàng chỉ vì ghen tức, cuối cùng lại được biến từ chó thành người, còn được cưới chồng, rồi sống vinh hoa phú quý. Kể ra thì cũng đã phải biến thành chó, mỗi đêm phải chịu 100 roi cũng là nặng, nhưng so với cái ác tâm kia thì quả là khó mà tha thứ được.
– Ba chú khất sĩ, một chú thì mất nước, một chú thì lưu lạc mà vua cha không biết ra sao, một chú đã lên ngôi rồi cũng gặp bao biến cố mà chưa trở về quê hương được. Cuối cùng lại an hưởng ở cái nhà được vua Harun An-Rasit phong cho. Ồ! Chú mất nước không còn hy vọng phục quốc thì cũng phải nghĩ mà báo thù cho cha, cho bác; chú hoàng tử lưu lạc thì cũng phải lo cho vua cha; còn cái chú đã lên ngôi thì cũng nên nghĩ đến đất nước của mình chứ ? Mà hai chú nào chấp nhận lấy 2 bà chị của Zobeit kể cũng gan thật. Nghĩ lại thấy hết sức kính phục!
– Cuối cùng có vua Harun An-Rasit là lợi nhất. Đi đến nhà người ta, hứa rồi không giữ lời, lại còn lấy quyền ra mà uy hiếp, bắt người ta phải kể cho mình. Trị con thì không nghiêm. Kể ra chồng của Amin không phải là thái tử khéo bị chém bay đầu rồi ấy chứ, có đâu được gọi đến giải thích mà nhận lại vợ. Cuối cùng lại lấy được cô vợ vừa trẻ vừa đẹp. Sướng thật, sướng nhất luôn!