Vô tình tìm được bài này. Mặc dù không phải dân Chuyên Ngữ, nhưng nghệ thuật thì làm gì có biên giới chứ
Chỉ tiếc là không thể hiểu hết cảm xúc của tác giả thôi 
Chuyên Ngữ tiến
Trường cũ xa rồi Chuyên Ngữ ơi
Nhớ về người ấy, nhớ chơi vơi
Giảng đường đại học, ôi buồn ngủ
Sáng đến nghe thầy mắng xơi xơi
Thức đêm, mất ngủ, thức khi ngủ
Vội vã ôn thi cả tháng trời
Tiền đóng quĩ này rồi quỹ nọ
Nhà thầy Sức bền mưa xa khơi…
Anh bạn căm hờn: không đóng nữa
Đằng nào tao cũng cấm thi rồi
Chiều chiều anh ấy đi đá bóng
Ban đêm lại đến lớp học ngồi
Nhớ điểm Chuyên Ngữ cao vời vợi
Học bổng đầy tay, ăn chè thôi.
Sân bóng mình cắm trại qua đêm
Kìa Lan xiêm áo tự bao giờ
Đàn điện man điệu nàng rú, giật
Nhạc về Khoa Pháp xây hồn thơ
Người lên đại học mùa thu ấy
Có thấy trường ta đổi thay gì
Có nhớ dáng người trên xe đạp
Trôi dòng nước lũ yên đong đưa
Chuyên Ngữ thầy Thung không mọc tóc
Cô Chung dạy Hóa dữ như Hùm
Thầy Toàn gửi mộng nơi đất Pháp
Cô Lan có nước hoa rất thơm
Rải rác quanh trường vài quán cóc
Thầy Minh trồng rất nhiều cây xanh
Đứa nào mà khẽ tay tựa phải
Chú Khanh gầm lên khúc độc hành
Chuyên Ngữ người đi bao hẹn ước
Đường lên đại học chẳng chia phôi
Ai về Chuyên Ngữ mùa xuân ấy
Trông vào lớp cũ, nhớ chẳng nguôi…