1. Trang chủ

    image
    Trang chủ
  2. Ảnh

    image
    Ảnh
  3. Bài viết

    image
    Bài viết
  4. Về tôi

    image
    Về tôi
  5. Liên kết

    image
    Liên kết

Danh ngôn sống đẹp

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Chỉ những người đã học được quyền năng của sự chân thành và cống hiến vị tha mới trải nghiệm được niềm vui sâu sắc nhất của cuộc đời: sự viên mãn.


Only those who have learned the power of sincere and selfless contribution experience life's deepest joy: true fulfillment.


Tony Robbins

 124 người thích      Thích

Danh ngôn hành động

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Bạn đang ở ngã tư đường. Đây là cơ hội của bạn để lập quyết định quan trọng nhất trong đời. Hãy quên quá khứ đi. Bây giờ bạn là người như thế nào? Bạn đã quyết định trở thành người như thế nào. Đừng nghĩ về con người bạn trước đây. Bây giờ bạn là ai? Bạn đã quyết định trở thành ai? Hãy chủ đích lập quyết định này. Hãy mạnh mẽ lập quyết định này.


You are now at a crossroads. This is your opportunity to make the most important decision you will ever make. Forget your past. Who are you now? Who have you decided you really are now? Don’t think about who you have been. Who are you now? Who have you decided to become? Make this decision consciously. Make it carefully. Make it powerfully.


Tony Robbins

 11 người thích      Thích

Đóng sách, có lẽ bản thân nó cũng không hẳn là một nghề. Tôi không thể tìm nổi thông tin về một hiệu đóng sách lâu đời nào trên mạng. Biển hiệu đóng sổ sách tràn ngập khắp nơi, nhưng có vào mới biết, các hiệu ấy đa số chỉ nhận đóng luận văn. Còn sách cũ thì chào thua. Phải qua một người bạn tôi mới biết tới cửa hiệu Tân Dân, nơi đạt đủ yêu cầu của tôi: làm cẩn thận, đẹp, và có thâm niên. Mặc dù cũng phải đi đến 2 lần mới gửi được sách, nhưng quả là không uổng công. Sách đóng xong vuông vắn, cứng cáp, chỉ thua sách mới ở mỗi điểm giấy đen, chữ mờ hơn. Cầm quyển sách trong tay mà thấy nôn nao khó tả. Có điều lấy được sách xong thì lại nghe được vài mẩu chuyện không đầu cũng chẳng cuối. Chắp nối lại chợt thấy ngậm ngùi.

Bác gái nhận đóng sách thay đổi nhiều quá. Gần 10 năm trước bác còn tư vấn cho khách các loại giấy, loại bìa, cái nào đi với cái nào, cái nào bền, cái nào đẹp…Giờ cái gì cũng đắt đỏ, tiền công không thể tăng quá cao, bác cũng không thích nhận sách cũ. Đóng luận văn, đóng sổ cho các cơ quan nhanh hơn, dễ hơn nhiều. Tỉ mẩn bên mấy quyển sách cũ khâu khâu vá vá quả chẳng phải là lựa chọn tốt. Ấy là chưa kể vì vài cuốn sách cũ mà phải đi tìm màu decal cho hợp với sách, quá là mất công.

Chỉ có cô thứ 3, người trực tiếp đóng những cuốn sách cho tôi là vẫn còn nhiệt tình. Lần đầu tôi đi đóng sách, sốt ruột, cứ 3-4 ngày lại đảo qua một lần. Cô biết thế nên vẫn động viên cho vui chứ không lấy đó làm phiền. Lúc đem sách mẫu ra, cô tần ngần sờ vào dòng chữ mạ mà bảo: Chữ này đúng là của bố cô rồi. Từ lúc ông cụ mất, không còn ai mạ chữ đẹp và cẩn thận nữa. Con trai cụ giờ cũng ít động vào, toàn để cho đám thợ cẩu thả làm. Bây giờ người ta cũng không mạ tay nữa, mạ vi tính nhanh hơn, dễ hơn nhiều, bột mạ là vàng hóa học, làm gì còn bột vàng thật. Thế nên chữ mạ bây giờ vừa xấu, vừa nhanh hỏng. So 2 cuốn sách mạ bây giờ và ngày trước, thấy khác hẳn.

Cô mượn cuốn sách mẫu của tôi cho đám thợ mạ xem mà biết đường. Dù đồng ý, nhưng trong long chẳng mấy tin tưởng. Nếu người ta có ý thức tất đã chẳng làm ẩu đến thế. Mà việc gì phải cẩn thận cho một thứ cũ kỹ xấu xí nhỉ ? Việc gì phải cẩn thận cho một thứ vốn chỉ thuộc về tinh thần là chính ?

Cứ nghĩ lại thấy buồn. Theo nhịp tiến của thời đại, có nhiều thứ bị mai một dần đi, muốn níu lấy mà chẳng thể nào giữ nổi. Sách của tôi, dẫu có nhiều thì cũng sẽ đến lúc chẳng còn để mà đóng. Phong trào chơi sách cũng xuống rồi, liệu còn được bao nhiêu người như tôi, ngày nào cũng lung sục trong các hiệu sách, hít đủ thứ bụi, chỉ để tìm được một tập giấy đen xỉn chữ mờ mờ mà lấy làm vui mừng. Người chơi sách càng ít thì người đóng sách càng hiếm. Trông vào đám bọn tôi, e rằng chẳng đủ mà trang trải.

Đôi khi có những việc muốn mà chẳng thể nào thay đổi….


Phải đến lần thứ hai mua sách ở đây tôi mới để ý mà ngẫm. Chị bán hang bị tật 1 tay, theo tôi nghĩ có lẽ là bẩm sinh. Với cái tay tật như vậy thì đến làm việc cá nhân còn khó nữa là lao động. Và trong số những công việc có thể làm được, chị chọn đi bán sách.

Cái hàng sách của chị, gọi là hàng có lẽ hơi phóng đại, chỉ là một cái bậu cửa mượn của nhà khác, trên bày tầm hơn chục cuốn. Khách vào mua, cứ việc đứng chọn xem thoải mái. Chị ngồi cái ghế gỗ con con bên cạnh, khách chọn xong thì bảo tính tiền.

Tôi thích mua sách ở đây, thứ nhất là vì giá rẻ, rất rẻ, thậm chí có những cuốn tôi cho là quá rẻ, nếu so với giá của các cửa hang sách cũ khác ở Hà Nội, thứ hai là vì sách rất mới. Tuy không thể coi là mới như vừa ra lò, nhưng so với mặt bằng chung thì đây là một trong số ít các cửa hang sách mới như vậy, dù mua về có không đóng bìa cho sách cũng chẳng sao.

Từ cái chuyện sách rất mới này, mới chợt nghĩ hay đây đều là sách lấy từ một tủ sách gia đình nào đó ra. Đặc điểm chung dễ nhận thấy ở các cuốn sách bán tại đây, là hầu hết đều được đóng theo kiểu tập rời chứ không phải theo kiểu khâu chỉ, như càng khẳng định cho ý nghĩ này. Có khi lại chính là từ tủ sách gia đình nhà chị ra cũng nên. Tự dưng lại thấy ngậm ngùi. Mình mua sách từ thư viện nhà người ta về cho thư viện của mình. Lẽ ra cũng chẳng phải nghĩ nhiều đến thế nếu người bán sách không bị tật, đến mức – theo suy đoán của bản than – phải bán cả tủ sách gia đình mình, được tích cóp có lẽ từ đời trước cũng nên. Chỉ vì không có kiếm được việc gì khác mới phải bán sách qua ngày. Sách bán rẻ thế này, liệu mỗi ngày được bao nhiêu, có đủ nổi một bữa cơm hay không ? Hỏi chuyện, chị vui vẻ bao còn 2 bao tải nữa. Chợt nghĩ 2 bao tải, chứ 20 bao tải, rồi cũng hết. Hết rồi thì sẽ ra sao ?

Số phận sách cũ kể cũng gian nan, mua đi bán lại, trao tay người này đến nhà người nọ. Trước giờ tôi không quan tâm lắm nên rất lấy làm lạ khi những cuốn sách có dấu của chủ trước lại được xem là có giá trị hơn, và nhiều người khi bán đi số sách của mình, lại yêu cầu người mua phải xóa các dấu tích của mình trên những cuốn sách đó. Thế nhưng giờ nghĩ lại cũng đúng. Mỗi dấu tích ấy như một mảnh ký ức lưu giữ chút tình cảm của người chủ trước, làm nên một cái hồn khác của cuốn sách, một cái hồn thấm đẫm tình người.

Mua cho chị 80 ngàn tiền sách. Với cái giá quá rẻ, chưa kể những lần làm tròn tiền, tôi thật sự đã quá may mắn khi chỉ bỏ một số tiền nhỏ, so với những lần mua sách khác, nhưng mua được cả một túi nilon đầy. Ra về mà chị cứ cám ơn mãi, trong khi lẽ ra người cảm ơn là tôi mới phải. Có điều, lời nói cứ ứ lại trong cổ họng, không sao thốt ra nổi, chỉ có thể lí nhí câu chào mà ra về…


Tất cả đã kết thúc…

10 năm với bao thăng trầm, biến động

10 năm mòn mỏi chờ đợi trận chung kết…

10 năm hy vọng mỗi lần ra quân, để rồi thất vọng khi hết giải

10 năm, cả một thế hệ đã chia tay mà không thể chạm vào chiếc cup

10 năm, một thế hệ khán giả đã già đi, vẫn dõi theo đội tuyển qua từng trận đấu

Hết cả rồi…

Bàn thắng đầy may mắn của Công Vinh đã đặt dấu chấm hết cho bao nỗi thất vọng, bao giọt nước mắt tủi hờn của những con người yêu bóng đá, yêu đội tuyển.

Giờ đây, chúng ta đã là nhà vô địch. Việt Nam đã trở thành cái tên thứ 3 trên bảng vàng.

10 năm trước, khi Việt Nam thua Sing, tôi chỉ là 1 cậu bé, nhưng vẫn hiểu được sự ấm ức khi thua một cách tức tưởi.

10 năm sau, VN đã thắng Thái Lan, thắng đối thủ truyền kiếp của mình, vượt qua được cái dớp chỉ làm kẻ về sau. Tôi đã lớn lên nhiều, nhưng vẫn không ngăn được sống mũi cay cay, khi giấc mơ bao lâu đã trở thành hiện thực.

Trời HN lạnh, mưa bụi, sương giăng, nhưng không thể làm giảm đi sự cuồng nhiệt trong men say chiến thắng của CĐV, những người đã phải chờ quá lâu rồi. Từ đầu giải tới giờ, ĐT đã cho họ những đêm rực lửa, nhưng đêm nay chính là lúc tất cả bùng cháy. Đường phố tràn ngập màu đỏ thiêng liêng của Quốc kỳ.

Dù ngày mai, tất cả đều sẽ quay trở lại công việc hàng ngày, giờ giấc lại phải chính xác như những cỗ máy, nhưng đêm nay, họ thật sự được sống. Đêm nay, HN không ngủ.

CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH!!!

VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!


28/04
2009

Đại ca sắp cưới vợ, gửi bác bài này gọi là tạm biệt những ngày tự do:

Kết thúc từ đây

Đời trai nay đã thôi rồi 
Tin mày lấy vợ rụng rời lòng tao
Đang bay nhảy sướng thế nào
Tự nhiên mày lại vướng vào vợ con

Vợ con là cái lồng son
Đường vào thì có, chẳng còn đường ra 

Vợ mày là con người ta 
Nghĩ mày với nó chẳng bà con chi
Con gái là cái quái gì 
Mà mày mê mệt mày đi vào tròng

Thuyền quyên là bẫy anh hùng
Bao người đã chết, mày không thấy à, 

Ngày xưa mày vẫn ba hoa
Thằng nào ngu mới bị sa lưới tình
Giờ đây cáo đã thành tinh
Đã thấy bẫy sập, còn xin được vào

Độc thân thì sướng biết bao
Bao nhiêu con gái đua nhau lôi mời.

Bây giờ đã vợ con rồi
Đi về khai báo, chạy trời khỏi mưa 
Tiền lương tháng tháng phải đưa
Tiêu sài mua sắm phải thưa với bà. 

Thân trai rửa bát quét nhà
Vợ kêu thì dạ còn ra nỗi gì !!!
Bạn bè rủ nhậu chẳng đi
Sợ về nằm thảm, tối thì đứt hơi

Hu hu hu…Ấy mày ơi!
Kể như tao khóc cho đời bạn tao.




Già đi, bất kỳ con vật nào cũng có khả năng ấy.
Trưởng thành là đặc quyền của con người.
Chỉ vài người mới tuyên bố về quyền này

(Osho)

Đọc cũng lâu rồi, nhưng trải qua một vài chuyện, ngẫm mới thấy thấm. Trưởng thành là một từ rất hay, ai cũng thích, nhưng hình như đa số người ta lại sợ nó. Có lẽ vì sống được che chở, bảo vệ quen rồi nên không dám đương đầu với chuyện gì, không dám tự đứng bằng chân của mình.

Một vài thầy cô giáo nhận xét sinh viên nhà mình không dám tự vươn lên khẳng định cái tôi của bản thân mình, có lẽ cũng cùng ý này.

Thế mới thấy 1 câu nói đơn giản, hàm chứa nhiều điều, và cực khó thực hiện:
Trưởng thành – trách nhiệm là chính mình


2 tháng trước…

Buổi trưa, tới công ty của bạn lấy đồ. Đi qua một ngõ nhỏ, thấy 5 đứa con gái, có lẽ học trường cấp II gần đó, đang đánh 1 cô bé khác. Đứng chặn 2 đầu, không cho cô bé kia chạy là 4 thằng con trai.

Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì ?

Lúc ấy cũng chẳng kịp nghĩ, chỉ thấy máu nóng bốc lên, phi thẳng xe máy vào mà đứng cản 5 đứa con gái kia. Thằng lớn nhất gườm gườm nhìn, nhưng ba máu sáu cơn rồi, còn sợ gì ? Cuối cùng cũng giải tán.

Cô bé kia về rồi, có lẽ là an toàn. Đến lúc ấy nghĩ lại mới thấy sợ…

Mình cũng hay đi về đoạn đường này, chẳng may…Cũng không đáng lo. Cùng lắm tránh mặt một thời gian. Có bị thì với khả năng bản thân, tạm ứng phó được. Sau đó nhờ vào các mối quan hệ, chắc không sao.
Nhưng…còn bạn mình ? Công ty ở ngay đây, tránh đi đâu ? Người thì yếu, tính thì hiền, làm sao được ? Nhỡ có gì thì sao ?
Lúc ấy chợt nghĩ, nếu cho làm lại, liệu có nhắm mắt đi qua không ? Liệu việc giúp 1 cô bé lúc này, mà chưa biết sau có bị bắt nạt tiếp không, có đáng đổi lấy sự an toàn của bạn ?
Dùng lý trí mà nói, chắc chắn là thân phải hơn sơ.
Nhưng…cảm xúc không cho phép nhắm mắt bỏ qua.
Có thể bạn cho đó là cả nghĩ, nhưng tôi thì không, nhất là với cái tình hình giang hồ nhí như bây giờ. Lúc ấy cuống đến mức phải gọi điện cho ông anh. Sau khi hỏi han đầy đủ mới an tâm phần nào

Cũng may, không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng…chẳng lẽ làm đúng mà cứ phải sợ thế này à ?
Người ta sợ nên người ta đi qua, người ta thỏa hiệp. Người ta hèn, nhưng người ta lại chẳng làm sao. Can đảm ? Can đảm để bị trả thù, liên lụy đến người thân, thì can đảm làm gì ?
1 người bạn tôi nói: “Chấp nhận hèn hạ cũng là can đảm”
Nhưng không sống thế được…
Vậy thì…???

Chuyện xảy ra cũng lâu lâu, viết lại mang tiếng. Nhưng tối nay gặp 1 chuyện bức xúc khác, ý nghĩa cũng tương tự, mà không dám viết ra (Thế đấy, lại hèn, theo 1 nghĩa nào đó), nên đành kể chuyện này.


Mất công ngồi copy bài viết từ 360blog sang bên này…Hồi trước chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình viết blog, cuối cùng thì lại phải làm. Đúng là phải thật, vẫn ngại, nhưng vì tương lai bản thân nên đành ngậm đắng nuốt cay mà vắt óc nặn mực để viết. Giờ biết tin 360blog sắp toi, lại hì hụi ngồi copy, mất bao thời gian…Kể cũng lạ, hoá ra mấy bài mình khốn khổ khốn nạn viết hoá ra cũng có chút ý nghĩa với bản thân.

Viết được, copy được sang, tất cả đều nhờ công của Superman. Ơn này nguyện kết cỏ ngậm vành nhớ lấy :)
Nhân đây có bài thơ, gọi là thay lời cám ơn tới Superman :D

NỖI KHỔ KHI CÓ VỢ

Bẩm sinh ta đã hiền lành
Từ khi lấy vợ, trở thành … hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô … “xếp sòng”
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy,giờ không còn gì .
Cái hôm đón nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị … đì lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Mỗi lần lấy vợ bằng hai lần … mù
Lưng thì càng lúc càng gù
Cày ba bốn job để bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống … Triển Chiêu
Nay thì từa tựa lão già tiều phu
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì … xì tốc (stock) đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Còn đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ, nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Ta tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên ta … ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta … bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bước ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt mới tuần trước … lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đưa đón ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày chơi dạo vòng vòng
Đêm về lại bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang
Cũng không chữa hết bệnh nang… hay la
Khi ta làm hết việc nhà
Tự nhiên nàng khỏe, tức là … ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện … có con
Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ … tu cha cho rồi
Nhưng lỡ ăn kiếp ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có … nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu :
“Nhất vợ nhì trời, đừng ẩu … phanh thây !!!


Trang 6 trên 6«123456

Trang chủ | Ảnh | Bài viết | Về tôi | Login

© 2012 NNSon.com - Xin ghi rõ nguồn khi phát hành lại thông tin.