
Sau khi đọc xong Harry Potter, phải tạm nghỉ một thời gian khá lâu tớ mới có thể quay lại với dòng văn học kỳ ảo. Các tác phẩm lớn của dòng văn học này đều khá đồ sộ, cả về quy mô địa điểm, thời gian diễn ra câu chuyện lẫn số lượng các nhân vật cùng những mối quan hệ chồng chéo, phức tạp. Thường người đọc muốn cảm nhận được buộc phải nhớ tương đối nhiều chi tiết, và phải có cái nhìn tổng thể. Chính vì thế, đọc một tác phẩm kiểu này khá mệt óc, khó mà đọc liên tục nhiều tác phẩm được. Bù lại, mỗi tác phẩm đều là những bản anh hùng ca tuyệt vời, cho người đọc những cảm xúc khó mà quên được.
Bộ truyện lần này tớ đọc là Biên niên sử xứ Prydain của nhà văn Mỹ Lloyd Alexander (1924-2007). Truyện nói về Taran, một người không có địa vị (theo đúng từ trong truyện), không biết cha mẹ là ai, lớn lên trong sự nuôi dạy của vị pháp sư già Dallben. Lấy bối cảnh là cuộc chiến chống lại Chúa tể tử địa Arawn, bộ truyện mô tả sự trưởng thành của Taran, từ khi chỉ là một cậu thiếu niên Phụ-Chăn lợn tới lúc trở thành Đức Thượng hoàng của toàn cõi Prydain.
Truyện có kết cấu khá đơn giản, cách viết trong sáng, dễ hiểu. Người không có nhiều kiến thức về thần thoại xứ Wales và vùng Bắc Âu vẫn có thể hiểu dễ dàng. Tuy vậy, một chút hiểu biết cơ bản sẽ giúp người đọc cảm thấy thú vị hơn. Trừ tập cuối, các sự việc diễn ra theo thứ tự thời gian, không gian. Điều này khiến người đọc không có được cái nhìn tổng thể, làm giảm đi sự hoành tráng của cuộc chiến. Bù lại, theo bước chân Taran, ta lại hiểu rõ hơn về số phận của nhân vật chính, những khó khăn, thách thức mà cậu phải gánh chịu, cùng những trải nghiệm, cảm xúc cậu rút ra được trên bước đường phiêu lưu của mình. Những trải nghiệm ấy đã biến một cậu thiếu niên chưa bao giờ ra khỏi vùng đất mình sinh sống trở thành một chiến binh, rồi vị tướng một quân đoàn tham chiến chống lại Arawn, và cuối cùng là Đức Thượng hoàng, vị vua tối cao trên toàn cõi Prydain. Đây có lẽ là dụng ý của tác giả, tránh cho bộ sách biến thành một câu chuyện miêu tả cuộc chiến một cách đơn thuần.
Mặc dù vậy, bối cảnh câu chuyện vẫn là cuộc chiến giữa toàn cõi Prydain với Chúa tể hắc ám. Do đó, không thể không dành một phần quan trọng mô tả nó. Và phần cuối của bộ sách đã hoàn thành rất xuất sắc vai trò của mình, khi tiếp tục mạch truyện của các phần trước, nói về sự trưởng thành của Taran, đồng thời mô tả thành công cuộc chiến với đúng tầm vóc quy mô của nó. Riêng với phần này, tác giả sử dụng cách kể các sự việc diễn ra dưới góc nhìn của nhiều nhân vật khác nhau. Qua đó, ta cảm nhận được sự sục sôi trong máu từng người lính, sự khẩn trương, cấp bách của tình thế, sự tiêu điều của chiến trường, nỗi đau khổ, tuyệt vọng của những chiến binh khi thất bại, niềm vui khi những tia sáng của sự hy vọng chợt xuất hiện ở cuối cuộc chiến tăm tối.
Tuy nhiên, do cách kết cấu như vậy, truyện có những khuyết điểm rất đáng tiếc. Việc dành nhiều không gian cho Taran khiến những mối quan hệ giữa các nhân vật khác khá mờ nhạt, không rõ ràng. Người đọc vẫn có những câu hỏi không thể trả lời ngay cả khi đã gấp trang cuối của bộ sách lại. Cái chết của những nhân vật chủ chốt trong từng phần diễn ra hơi nhanh, sự đau buồn chỉ là thoáng qua, không đọng lại nhiều cảm xúc trong lòng độc giả. Dù sao thì đòi hỏi này cũng không phù hợp cho lắm với những tác phẩm bao quát toàn cuộc chiến như vậy. Cảm xúc của riêng tớ thôi. Ngôn từ sử dụng trong truyện đơn giản, dễ đọc đối với đa số, nhưng chính vì thế, những ai yêu thích cách sử dụng ngôn ngữ trau chuốt, nuột nà sẽ không được như ý. Lại là một cảm nhận khác mang tính cá nhân.
Nói gì thì nói, xét tổng thể đây vẫn là một bộ truyện hay. Một giải Newberry Honor và một giải Newberry Medal là sự công nhận xứng đáng với bộ sách, và là sự đảm bảo cho một vị trí trên giá sách của những người yêu văn học. Về cá nhân mà nói thì tớ rất thích bộ này. Nó không làm mình mệt óc như khi đọc Harry Potter. Tuy vậy, có lẽ vẫn phải nghỉ ngơi một thời gian trước khi lại tiếp tục với một tác phẩm kỳ ảo khác.
P/S:
Hình trên là minh họa Fflewddur Fflam, do Justin Kunz vẽ, dựa trên trí tưởng tượng và hình ảnh của chính tác giả bộ truyện.
Một vài hình khác cũng do Justin Kunz vẽ:
http://www.justinkunz.com/prydain.html

Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xưa.
Không chính xác lắm so với bài thơ gốc, nhưng mình thích dị bản này hơn.

Kiếm được bài này vui vui, post lại lên đây. Chị em nói chung không nên đọc 
Một dự án phát triển kinh tế – Hợp pháp hóa nghề Phò
Boston, Massachusetts, USA 2001
Abstract : Phò là một nghề có từ lâu đời, vì nhu cầu tất yếu của xã hội loài người. Do đó, có hợp pháp hay không, có được thừa nhận hay không, nghề Phò vẫn tồn tại. Vì vậy, dự án kinh tế này được viết nhằm mục đích phân tích những điểm lợi và hại khi hợp pháp hóa nghề Phò, và vai trò của nghề Phò trong kinh tế và xã hội ở nước ta.
I. Tại sao nên hợp pháp hóa nghề Phò :
Như trên đã dẫn, dù có hợp pháp hay không, nghề Phò vẫn mặc nhiên tồn tại, vì thế, việc hợp pháp hóa nghề Phò sẽ thể hiện sự khách quan trong quá trình phát triển. Ngoài ra, hợp pháp hóa nghề Phò còn đánh dấu một bước tiến bộ quan trọng của chúng ta trong quá trình hội nhập với thế giới trong xu hướng toàn cầu hóa hiện nay, vì nghề Phò đã được phát triển ở Trung quốc từ hàng ngàn năm trước (theo Đông chu liệt quốc) và ở Nhật bản khoảng gần 400 năm trước, thời shogun Tokugawa, và hiện nay là nghề hợp pháp ở đa số các nước phát triển như Đức, Pháp, Hà Lan … Thậm chí ở một nước nhà quê như nước Mỹ, nghề Phò cũng hợp pháp ở bang Nevada (đồng chí nào biết bang nào nữa thì bổ sung nhé).
Hội Phụ nữ Việt nam và một số tổ chức bảo thủ có thể lên tiếng phản đối nghề Phò vì vấn đề Văn hóa, thuần phong mỹ tục và việc làm hạ thấp giá trị người phụ nữ. Nhưng tại những nước có nền văn minh lâu đời như Trung quốc và Nhật bản và tại những nước hiện đại, tiên tiến như Đức, Pháp, Hà Lan …, và tại cả những nước phò phò như Mỹ, Thái lan … nghề Phò đều phát triển, chứng tỏ là chả có vấn đề thuần phong mỹ tục, văn hóa quái gì. Còn để đảm bảo không hạ thấp giá trị người phụ nữ, và bảo vệ nguyên tắc Nam Nữ Bình đẳng, chúng ta sẽ tổ chức cả phò Nam, thế là chị em khỏi tị nạnh, thắc mắc.
II. Những ưu điểm của việc Hợp pháp hóa nghề Phò:
- Về tổ chức, an toàn xã hội : Việc hợp pháp hóa nghề Phò sẽ loại bỏ tệ nạn ma cô dắt mối, bảo kê, trộm cắp, lừa đảo của bọn lưu manh và bọn giả danh phò hiện nay.
- Về mặt y tế: Việc hợp pháp hóa nghề Phò sẽ tạo điều kiện chó anh chị em Phò chuyên nghiệp được khám chữa bệnh định kỳ, làm giảm khả năng bị mắc bệnh xã hội và SIDA.
- Về mặt xã hội học, nghề Phò góp phần chứng tỏ và phát triển sự Bình đẳng Nam Nữ, vì có cả phò Nam. Về mặt Tâm lý Xã hội, được thỏa mãn, năng suất lao động, nghiên cứu khoa học sẽ cao hơn, ít stress hơn.
- Về mặt an ninh trật tự : Tệ nạn hiếp dâm, xâm phạm tình dục trẻ em, các tội phạm về tình dục sẽ giảm hẳn, hoặc biến mất, vì có thể tự do chơi phò theo hiến pháp và pháp luật thì ai còn dại gì vi phạm để đi bóc lịch trong trại cải tạo.
- Về mặt kinh tế, lợi nhuận do ngành phò đem lại sẽ rất khổng lồ. Hiện nay nước ta có khoảng 80 triệu dân, theo những tính toán của chúng tôi (một Ph.D. toán tốt nghiệp loại xuất sắc trường Brendeis, Mỹ, một MBA về MIS đang tấp tểnh học Ph.D. Computer Science và một thằng lông bông không có bằng cấp gì, chính là tác giả bài viết này – cách tính phức tạp quá, tôi quên bà nó rồi), sẽ có khoảng 5 triệu dân thường xuyên chơi phò một tuần một lần. Giả sử giá mỗi lần là $10 (tính trung bình, đổ đồng cho các loại phò đắt, phò rẻ), thì thu nhập một tuần là $50 triệu, một năm là $50 x 52 = $2600 triệu, tức là $2.6 tỷ. Đây mới tính tới việc tiêu thụ phò với sức mua nội địa.
- Ngành du lịch sẽ nhờ ngành Công nghiệp Phò sẽ thu hút được một số lượng lớn khách nước ngoài và kiều bào yêu nước. Đây cũng sẽ là một nguồn thu khá lớn, dự tính lên tới hàng chục triệu lượt khách một năm, do đó ngành du lịch, hàng không, kinh doanh khách sạn, nhà hàng, sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ … cũng phát triển.
- Ngành ngoại giao cũng có thể nhờ Công nghiệp Phò mà phát triển, vì chúng ta sẽ phát hành loại visa Chơi Phò dành cho khách du lịch. Du khách đến Việt nam bằng loại visa khác sẽ không được đi chơi phò.
- Ngành Cao su Việt nam sẽ phát triển vượt bậc, từ chỗ xuất khẩu nguyên liệu thô, lỗ chổng vó sang ngành sản xuất bao cao su và đồ chơi tình dục.
- Thị trường Chứng khoán Việt nam sẽ phát triển lên ít nhất là bằng, nếu không nói là hơn Wall Street ở New York, vì sự ra đời của các tập đoàn Phò lớn đồng nghĩa với việc cổ phần hóa các doanh nghiệp Phò.
- Ngành Công nghệ Thông tin Việt nam sẽ tìm được thị trường cho phần mềm trong việc quản lý Phò, đặt Phò on-line, giao dịch cổ phiếu Phò, Customer Relationship Management (CRM), Enterprise Resource Planning (ERP), Product LifeCycle Management (PLM) …, nhờ đó vươn lên bằng, và hơn ngành Công nghệ Thông tin Trung quốc, Ấn độ, tiến tới việc bóp chết công nghệ phần mềm Mỹ.
- Ngành giáo dục cũng sẽ có lợi, vì Công nghệ Phò phát triển sẽ đòi hỏi có một đội ngũ Phò chuyên nghiệp có trình độ chuyên môn cao, được đào tạo cơ bản, có tư tưởng kiên định, trong sáng, vì thế Bộ Giáo dục và Đào tạo có thể mở các trường trung học dạy nghề Phò, trường Cao đẳng Phò, Đại học Phò, tổ chức thi Master, Ph.D. và Post Doc Phò. Nước ta sẽ là nước duy nhất trên thế giới có loại hình đào tạo này, nên sinh viên từ khắp nơi trên thế giới sẽ xin đến Việt nam du học, lúc đấy thì phải chặt tiền học và tiền visa cho chúng nó SIDA luôn.
- Về mặt lao động và thương binh xã hội : nghề Phò sẽ giải quyết được một khối lượng lớn công ăn việc làm cho người lao động, bao gồm những người trực tiếp làm phò và những dịch vụ gián tiếp như chở phò, đưa đón phò, quét rác, dọn dẹp …
- Nghề Phò còn góp phần làm trong sạch đội ngũ cán bộ, và tạo không khí lành mạnh cho môi trường xã hội, vì những đồng chí trước đây chơi phò lén lút, hủ hóa bị coi là cán bộ xấu, thì nay có thể Tự do chơi Phò trong khuôn khổ pháp luật , có định hướng … thế là tỷ lệ cán bộ xấu sẽ giảm xuống 0%, vì hiện nay 100% cán bộ đi chơi phò.
Theo những phân tích ở trên, lợi nhuận từ ngành Công nghệ Phò phải đến hơn một chục tỷ đô một năm. Hiện nay, tổng giá trị xuất khẩu của nước ta cũng vào khoảng hơn một chục tỷ. Nếu hợp pháp hóa nghề Phò, thì chả cần đầu tư, ưu đãi, chả cần vay vốn ODA, ODP gì cả, chúng ta thoắt một phát, tăng tổng giá trị thu nhập lên gấp đôi. Chúng ta dự định đến năm 2005 sẽ tăng giá trị xuất khẩu phần mềm lên $500 triệu, và tự dối bản thân là hiện nay đã xuất khẩu được $200 triệu, nhưng thực ra là nói láo, vì chúng ta xuất khẩu được cái quái gì, trừ WinGis ? Gia công thì cả công ty FPT (tự coi là công ty lớn nhất Việt nam) là một năm mới được 50 ngàn, không bằng một thằng oắt con Ấn độ. Thế mà mè nheo đòi ưu đãi với chả giảm thuế. Trong khi đấy, chỉ cần một chữ ký hợp pháp hóa ngành Phò, thì chúng ta có ngay hàng chục tỷ đô một năm, lại tạo thêm bao nhiêu công ăn việc làm cho người lao động, ngay cả trong ngành Công nghệ Thông tin. Nói gì thì nói, đào tạo một Phò chuyên nghiệp vẫn rẻ hơn đào tạo một MCSD nhiều.
Nói đi nói lại, tôi chưa tìm ra Hợp pháp hóa Phò thì có gì xấu cả. Đồng chí nào tìm ra thì đăng lên đây nhé.
Chúng ta sẽ cùng nhau đoàn kết, nhất trí, đóng góp trí tuệ tập thể để xây dựng một ngành kinh tế mũi nhọn, làm động lực thúc đẩy nền kinh tế nước nhà, làm cho non sông Việt nam trở nên vẻ vang, dân tộc Việt nam sánh vai các cường quốc năm châu …
Bài này viết năm 2001, nên nhiều con số không còn chính xác. Đại khái là Công nghệ Phần mềm Việt nam cũng có nhiều bước tiến đáng kể, nhưng không bằng Công nghệ phò. Cứ so sánh số lượng phò mua ô tô và lập trình viên mua ô tô ở Việt nam là rõ. Đấy là nghề phò còn chưa hợp pháp, và nghề lập trình viên là hợp pháp. Bây giờ mà hợp pháp hóa nghề phò, thì GDP phải tăng 20 lần.

Đọc cái blast của Mori thấy hay hay, mà hỏi thì không trả lời kiếm đâu ra…Mất công search một lúc…
Bài thơ không đề, cũng không rõ tác giả, chỉ biết do 1 người có nick là tienvienxu post lên Vietsingle. Có lẽ là do thành viên này sáng tác ?
Nghe trong gió tiếng em thì thầm gọi,
Và dịu dàng em khẽ nói, anh yêu,
Anh xa quá, em nhớ anh rất nhiều,
Đêm mong nhớ lòng em khao khát lắm.
Dẫu anh có xa em ngàn vạn dặm,
Trái tim hồng vẫn dành trọn cho em,
Anh vẫn về trong những giấc mơ êm,
Ru em ngủ trong vòng tay tình ái.
Đợi anh nhé, hẹn em ngày gặp lại,
Ta bên nhau cho xanh mãi mùa xuân,
Nghĩa gì đâu tam, tứ hay … lục tuần
Anh vẫn yêu em và yêu em mãi.

Đại ca sắp cưới vợ, gửi bác bài này gọi là tạm biệt những ngày tự do:
Kết thúc từ đây
Đời trai nay đã thôi rồi
Tin mày lấy vợ rụng rời lòng tao
Đang bay nhảy sướng thế nào
Tự nhiên mày lại vướng vào vợ con
Vợ con là cái lồng son
Đường vào thì có, chẳng còn đường ra
Vợ mày là con người ta
Nghĩ mày với nó chẳng bà con chi
Con gái là cái quái gì
Mà mày mê mệt mày đi vào tròng
Thuyền quyên là bẫy anh hùng
Bao người đã chết, mày không thấy à,
Ngày xưa mày vẫn ba hoa
Thằng nào ngu mới bị sa lưới tình
Giờ đây cáo đã thành tinh
Đã thấy bẫy sập, còn xin được vào
Độc thân thì sướng biết bao
Bao nhiêu con gái đua nhau lôi mời.
Bây giờ đã vợ con rồi
Đi về khai báo, chạy trời khỏi mưa
Tiền lương tháng tháng phải đưa
Tiêu sài mua sắm phải thưa với bà.
Thân trai rửa bát quét nhà
Vợ kêu thì dạ còn ra nỗi gì !!!
Bạn bè rủ nhậu chẳng đi
Sợ về nằm thảm, tối thì đứt hơi
Hu hu hu…Ấy mày ơi!
Kể như tao khóc cho đời bạn tao.

Mất công ngồi copy bài viết từ 360blog sang bên này…Hồi trước chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình viết blog, cuối cùng thì lại phải làm. Đúng là phải thật, vẫn ngại, nhưng vì tương lai bản thân nên đành ngậm đắng nuốt cay mà vắt óc nặn mực để viết. Giờ biết tin 360blog sắp toi, lại hì hụi ngồi copy, mất bao thời gian…Kể cũng lạ, hoá ra mấy bài mình khốn khổ khốn nạn viết hoá ra cũng có chút ý nghĩa với bản thân.
Viết được, copy được sang, tất cả đều nhờ công của Superman. Ơn này nguyện kết cỏ ngậm vành nhớ lấy 
Nhân đây có bài thơ, gọi là thay lời cám ơn tới Superman 
NỖI KHỔ KHI CÓ VỢ
Bẩm sinh ta đã hiền lành
Từ khi lấy vợ, trở thành … hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá thành cô … “xếp sòng”
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy,giờ không còn gì .
Cái hôm đón nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị … đì lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Mỗi lần lấy vợ bằng hai lần … mù
Lưng thì càng lúc càng gù
Cày ba bốn job để bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống … Triển Chiêu
Nay thì từa tựa lão già tiều phu
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì … xì tốc (stock) đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố, buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Còn đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ, nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Ta tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên ta … ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta … bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bước ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt mới tuần trước … lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đưa đón ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày chơi dạo vòng vòng
Đêm về lại bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang
Cũng không chữa hết bệnh nang… hay la
Khi ta làm hết việc nhà
Tự nhiên nàng khỏe, tức là … ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện … có con
Nàng hứ một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ … tu cha cho rồi
Nhưng lỡ ăn kiếp ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có … nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu :
“Nhất vợ nhì trời, đừng ẩu … phanh thây !!!

Mùng 8-3, ngày Quốc tế Phụ nữ. Thật tình cờ và thật bất ngờ, bộ Sherlock Holmes của mình cuối cùng đã mua đủ nhờ công của một…người phụ nữ. Nhưng mà chuyện đó sẽ nói sau. Giờ xin chúc chị em một ngày 8-3 trọn vẹn niềm vui (Cuối ngày rồi, còn chúc vui nữa thì đúng là không thức thời). Cũng xin chia sẻ sự vất vả với tất cả những người phụ nữ vẫn phải trong tua trực ngày hôm nay. Chị em chính là những người hy sinh nhiều nhất cho xã hội này.
Nhân đây xin phép đăng một bài thơ vui nhân ngày 8-3. Bài thơ này tớ được nghe lần đầu tiên từ thầy Cảnh trong giờ giảng GDQP năm thứ nhất.
Hôm qua mùng 8-3,
Anh phải ở nhà chẳng dám đi đâu .
Ngồi trong song cửa cũng sầu,
Nhưng ra ngoài ấy thì đau hết lòng.
Sinh viên túi chẳng một đồng,
Cơm thì lên giá cải ngồng nấu canh.
Hai trăm miếng thịt mỏng tanh,
Dưa xào thiếu mỡ cũng đành phải mua.
Đậu thì bữa được bữa chua,
Lá lốt quấn thịt băm thừa hôm qua.
Khi đi ngang chỗ hàng quà,
Mấy thằng chỉ biết cười xòa với nhau.
Tiền nhà cho đủ tháng sau,
Bây giờ lạm phát lấy đâu bù vào.
Ở quê bao nỗi gian lao,
Mẹ cha vất vả con nào hiểu cho.
Giờ đây tôi cũng biết lo ,
Nên đành đóng cửa ngồi im trong nhà.
Hôm nay mở cửa bước ra ,
Mấy nàng đứng đợi hỏi quà em đâu.
Thôi đành đứng vậy gãi đầu,
Hôm qua quên mất lần sau anh đền
Mấy nàng trợn mắt hét lên ,.
Sang năm biết được anh đền hay không.

Đối với tôi, một kẻ tự xem mình thuộc giới trí thức, sách luôn là một thứ không thể thiếu. Chính vì thế, việc đi săn các bộ sách có giá trị từ lâu đã trở thành một niềm vui thích. Cứ tưởng tượng xem, bạn lăn lộn từ đầu này tới đầu kia thành phố (Hà Nội cũ thôi nhé, tôi chưa bao giờ đi vào Hà Nội 2 đủ sâu và đủ nhiều để dám nói là mình có biết qua nơi ấy), lê la từ hang này qua hang nọ. Ở mỗi nơi, bạn lại phải lao vào một rừng sách cũ kỹ rách nát, hít đủ thứ mùi ẩm mốc, mắt mũi kèm nhèm vì bụi bặm lâu ngày đôi khi chỉ để tìm ra một bản sách hiếm để thỏa mãn cái ý thích sưu tập của mình, hay thậm chí đơn giản hơn, chỉ để sở hữu và được đọc cuốn sách mình tâm đắc. Cái công việc ấy có khác nào đi tìm cổ vật cho đời sau bạn hay thấy trêm phim ảnh đâu? Ấy thế mà sự đời nhiều lúc oái oăm, tốn công nhưng chắc gì đã được của. Lúc ấy thật là nản biết bao. Tiếc cho công mình bỏ ra thì ít, mà xót vì sách đang nằm ở nơi đâu, có khi lại rơi vào tay người không biết giá trị để rồi bị hư hỏng thì nhiều.
Chà, mào đầu một đoạn dài rõ xúc động, chỉ vì tìm được đủ một bộ sách mà mình yêu thích, kể ra cũng không phải phép cho lắm. Tuy vậy, Thám tử Sherlọck Holmes quả là một bộ đặc biệt, khiến tôi không thể không tuôn ra một tràng dài dằng dặc như vậy.
Tôi tin rằng chắc chắn bạn, người đang đọc những dòng này, biết Sherlock Holmes là ai. Tôi nghe về Holmes từ khi còn rất nhỏ, hồi cấp I hoặc đầu cấp II gì đó. Vì sao nghe được thì chẳng thế nhớ lại nổi nữa. Chỉ biết rằng đến lớp 6, mong ước của tôi là có một bộ Sherlock Holmes đẩy đủ để mà đọc. Tất nhiên mong ước vẫn chỉ là mong ước, vì tôi chưa từng thấy một bộ nào cả, mà thấy thì cũng chẳng mua được. Vậy nên cái mong ước ấy quả là quá mơ hồ, mà có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng nó sẽ biến thành sự thật, cho đến một ngày…
Cuối tuần, bố mẹ đưa tôi lên Tràng Tiền chơi. Lúc ấy Tràng Tiền quả là thiên đường đáng mơ ước với cơ man là hiệu sách lớn, nhất là khi phải vài tháng bạn mới lên đó một lần. Tôi bắt gặp cuốn Sherlock Holmes đầu tiên trong đời ở một hiệu sách nhỏ, giờ là hiệu sách Ngoại Văn, ấy là tập 9 của bộ Thám tử Sherlock Holmes toàn tập, có tên Cung đàn sau cuối. Khỏi phải nói, lúc ấy toàn than tôi chợt run rẩy, vừa sung sướng vì điều tưởng chừng chẳng bao giờ có thật lại hiện ra trước mặt, vừa lo vì chắc gì đã được mua. Có lẽ lúc ấy trông tôi tội nghiệp thế nào đó mà cuốn sách cuối cùng lại theo về và nằm trên giá sách của nhà. Có lẽ không cần phải tả lại tôi đã háo hức ra sao, hồi hộp thế nào khi sờ vào cuốn sách, lật những trang đầu tiên để quay trở về nước Anh thế kỷ 19 mà chứng kiến trò chơi của những khối óc giữa Holmes, với sự trợ giúp của Watson, và đám tội phạm khôn ngoan, thủ đoạn. Cả học kì ấy tôi đọc đi đọc lại cuốn sách, đắm chìm trong thế giới tưởng tượng ấy, đến mức không chỉ thuộc cốt truyện mà còn thuộc long cả đoạn quảng cáo cuối sách.
Do sự tình cờ nào đó, một đứa học cùng lớp biết tôi rất thích Holmes, và nó lại đang có vài tập muốn bán. Vậy là đủ các kiểu tiết kiệm được đề ra để có thể tậu bằng hết những tập ấy về, nào là nhịn ăn, học them thì gửi xe ở trường rồi đi bộ đến nơi để khỏi mất tiền…Lúc ấy chẳng hề cảm thấy khổ ải gì hết, chỉ cốt sao có sách là vui rồi.
Đến năm lớp 7, lại là sự tình cờ, trong một lần đến nhà đứa bạn mượn vở chợt bắt gặp đủ bộ Sherlock Holmes ở đây. Có điều lần này kém may mắn hơn, ông bạn nhất quyết không bán mà chỉ cho mượn. Cũng chẳng sao, cứ có mà đọc đã. Thế là chủ nhật hàng tuần học đội tuyển xong lại lóc cóc đạp xe sang nhà nó mà mượn, đến chủ nhật tuần sau phải đem trả rồi mới được mượn tập mới. Sách mượn, nhiều lúc muốn tra lại chỗ quên cũng đành chịu. Thế là nảy ra ý tưởng chép tay từng tập một. Cũng kỳ công ngồi cắt giấy ô ly của học sinh cho bằng đúng với khổ truyện, dùng chỉ khâu lại rồi mới chép. Học đội tuyển (tôi nằm trong đội tuyển Toán của trường từ lớp 6), vẫn phải hoàn thành bài trên lớp, giờ lại thêm việc chép tay cả cuốn truyện chỉ trong 1 tuần. Mặc dù sách không dày nhưng đa số vẫn phải trả khi chưa chép xong. Đúng là vất vả mà chẳng nên cơm cháo gì. Cũng chỉ biết tự an ủi thôi thì ít ra cũng đã đọc trọn vẹn cả bộ, hy vọng lớn lên sẽ làm ra tiền mà mua.
Sau này, đến năm lớp 9, NXB Văn Nghệ tái bản trọn bộ, in thành 2 tập với giá 98.000đ. Giải pháp để dánh lại được nghĩ tới, nhưng để dành đến bao giờ, khi mà mỗi lần chỉ là 500đ nhỏ nhoi? Khi đã chấp nhận bỏ cuộc thì dip sinh nhật năm ấy, tôi lại được bác tặng cho cả bộ này. Đáng tiếc thay chưa kịp vui mừng thì đã lại méo mặt khi tôi phát hiện ra bản in lần này bị thiếu một chi tiết rất quan trọng, khiến một truyện ngắn trở nên hết sức vô nghĩa(1). Và thật đáng tiếc là hầu hết bản in về sau của các nhà xuất bản khác nhau đều thiếu chi tiết này, khiến tôi không thể vừa lòng với bất kỳ bản nào, và lại càng quyết tâm tìm lại cho đủ bản của Văn nghệ khi xưa.
Gần đây, tôi có quen một người bạn trong Sài Gòn chuyên buôn bán sách cũ. Tôi đã nhớ người này tìm hộ được rất nhiều sách hiếm, mà bộ Nghìn lẻ một đêm đã giới thiệu là một ví dụ. Sau Nghìn lẻ một đêm, tôi tiếp tục nhờ bạn tìm hộ đủ bộ Sherlock Holmes. Vấn đề ở chỗ sách không phải quá cũ, lại in khổ nhỏ, và nhất là giới chơi sách không đánh giá cao nên khó tìm hơn rất nhiều. May sao, lang thang khắp Sài Gòn, bạn tôi đã cóp nhặt được gần đủ bộ, chỉ thiếu mỗi tập 2. Dù bản than rất sốt ruột, nhưng không có cách nào khác ngoài việc chờ đợi. Đi mua đồ cũ là vậy, tìm thì chưa chắc đã thấy, mà hết hy vọng thì tự nhiên lại gặp, quả là khó lường. Cái sự khó lường ấy lại thể hiện vào chiều nay, khi tôi cùng một người bạn lang thang qua mấy hiệu sách cũ ở ngoại ô. Bước chân vào một hiệu sách nhỏ, không có gì đáng chú ý, tôi quay ra trong khi bạn vẫn đang lúi húi tìm kiếm trong số sách mới. Chợt người bạn chỉ cho mấy cuốn Sherlock Holmes buộc thành chồng ở một góc, mừng quýnh lên, vì đã thoáng thấy số 2 ở một gáy một cuốn. Quả nhiên trời không phụ người, cuối cùng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì tìm ra cuốn còn thiếu trong bộ của mình. Cũng gặp một chút khó khăn, vì người bán hàng nhất quyết không bán lẻ, sau bạn tôi quyết tâm mua luôn cả số còn lại mới được. Cũng may là số tiền phải bỏ ra cũng không quá lớn…Vậy là sau hơn mười năm tìm kiếm, cuối cùng tôi đã có được bộ sách mong ước từ thửơ nhỏ. Mặc dù đây vẫn chưa phải là bản đầy đủ nhất (2), nhưng những chỗ thiếu có thể giải quyết rất đơn giản, nhất là tôi còn dự tính mua thêm cả bộ bằng tiếng Anh nữa. Tất nhiên, đó chỉ là dự tính, nên mặc dù chắc chắn nó sẽ thành hiện thực, nhưng sự khẩn thiết thì có lẽ không còn nữa.
_______________________
(1) Đó là hình vẽ các bức mật mã trong truyện ngắn Những hình nhân nhảy múa. Không có những hình vẽ này thì chắc chắn chẳng ai hiểu các nhân vật đang nói cái gì. Trong số tất cả những bản in Sherlock Holmes bằng tiếng Việt mà tôi biết, chỉ có bản do NXB Văn Nghệ phát hành là có các hình vẽ này, các bản còn lại đều không có. Gần đây tôi được bạn cho biết có một bản khác gồm 2 tập cũng có đầy đủ các hình vẽ. Đáng tiếc là người này lại không thể cung cấp thêm thông tin gì về bản in đó.
(2) Trong chương đầu tiên của tiểu thuyết Truy tìm dấu bộ tứ, Holmes đã chích morphin để tìm sự thoải mái cho đầu óc khi phải ăn không ngồi rồi. Chỉ một bản in cũ là có chương này, các bản in về sau đều cắt cả, có lẽ do kiểm duyệt, hoặc sợ bị những độc giả bảo thủ phản đối.