
"Chú rể vào với cô dâu đi nào!"
Lúc đã khoác lên mình bộ vest đắt tiền của chú rể và nhìn nàng trong bộ váy cô dâu từ phía sau, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện thật đơn giản và nhẹ nhàng. Chỉ đến khi ở cạnh nhau, nhìn vào khuôn mặt có phần hơi lạ lẫm vì trang điểm kia (bình thường nàng không bao giờ trang điểm, mà tôi cũng thích khuôn mặt tự nhiên của nàng hơn), nhận ra sự trông đợi tràn đầy trong ánh mắt kia, sự hoảng hốt chợt như một cơn sóng lớn ập đến xô đổ tất cả những tự tin, quyết tâm của tôi trước đó.
Tôi vốn rất thích tự do nên cực kỳ không muốn bị phụ thuộc vào bất cứ điều gì. Vì thế từ trước đến nay tôi luôn cố tìm cách tự xoay xở với những nhu cầu của mình, dù là trong hay ngoài khả năng chăng nữa. Mặc dù vậy, đa phần những lần tôi tự xoay xở xong thì cũng là lúc tiền bạc cho những nhu cầu thiết yếu như ăn mặc, đi lại...cạn kiệt, và tôi lại tìm đến nguồn tài trợ không hoàn lại nào đó, mà đa phần là từ bố mẹ.
Lần này thì khác. Với bản tính của mình, tôi quyết tâm cưới nàng, đi ngược lại những mong muốn của hai đấng sinh thành. Thế nghĩa là từ giờ tôi sẽ phải lo cho những nhu cầu nhỏ nhặt nhưng cơ bản trước, không phải chỉ cho mình mà còn cho cả nàng, sau đó mới đến những thứ giúp tôi thanh thản về đầu óc, nếu may mắn còn đủ tiền cho chúng.
Nhìn vào thực tế mà nói, do đặc thù nghề nghiệp, mặc cho các bạn tôi kẻ thì sắp thành tiến sĩ, người thì đầu tư chỗ này chỗ nọ, còn không thì cũng đã yên bề gia thất, tôi vẫn miệt mài thân phận kẻ đi học, mong rằng chuyên môn sẽ nâng cao, và kéo theo đó là công việc ổn định tại chính nơi tôi đang theo học, với mức thu nhập đủ sống. Ấy là viễn cảnh thường được chúng tôi vẽ ra, với tấm gương nhãn tiền là các bậc tiền bối khoá trên, mặc dù đôi khi vẫn có những trường hợp cá biệt. Còn hiện tại, tôi vẫn đơn thuần là kẻ đi học, chưa công ăn việc làm, hàng tháng thu nhập đủ sống cho mình mình.
Thế mà giờ đây tôi sẽ phải cáng đáng cho không chỉ mình tôi, mà cả hai người.
Nàng bảo nàng chấp nhận sống khổ, chỉ cần ở cạnh tôi là đủ. Nhưng để cho người phụ nữ của mình khổ thì tốt nhất đừng làm đàn ông nữa.
Trong cơn hoảng hốt ấy, ánh mắt của nàng chợt làm ngọn lửa đang leo lét trong tôi bùng cháy dữ dội, giống như kẻ sắp chết đuối chợt tìm lại được bản năng bơi lội của mình, chẳng cần đến bất kỳ cái cọc nào cả. Tôi đã hứa sẽ ở bên nàng, bảo vệ nàng cả đời, khó khăn là cỏn con cũng được, mà là núi cũng được, có gì khác nhau lắm đâu? Việc của tôi không phải là lo lắng, đơn giản là tìm cách vượt qua nó. Có lần một đàn anh của tôi, cũng đồng thời là một phẫu thuật viên rất giỏi, đã nói thế này: "Mình là phẫu thuật viên mà em, gì mình chả làm được". Phải, gì tôi cũng làm được, chỉ cần người phụ nữ của tôi hạnh phúc. Giữa cơn bão này, nói suông chẳng thể làm được gì, nhưng hoảng hốt cũng không phải là cách để vượt qua. Tôi hành động! Mà việc đầu tiên là hoàn thành công việc tôi cần tiến hành ngày hôm nay, ấy là chụp ảnh cưới với nàng sao cho thật đẹp.
P/S: Thật tình cờ và thật bất ngờ, do một thứ duyên quái đản nào đó, người chụp ảnh cưới cho tôi hôm nay lại mang một chiếc Rolleiflex 2.8F đi. Từ ngày bắt đầu chụp ảnh đến giờ, tôi vẫn mong có một ngày nào đó ảnh cưới của mình sẽ được chụp bằng máy Rolleiflex. Chưa kịp nói với ai thì đã đi chụp ảnh cưới, mà cuối cùng lại cũng có Rollei tham gia. May mắn chăng?