
Chiều nay mình đi với Superman ra Mintown Flea Market. Cũng lâu lâu mới có một ngày chủ nhật thảnh thơi, tiện thể ra xem em trai làm việc thế nào.
Hồi mẹ đẻ em trai, mình thích lắm. Hai anh em hay đi chơi cùng, rồi hay tâm sự mọi chuyện. Từ khi mình vào ở nội trú thì cũng ít gặp nhau hẳn, chỉ đôi khi được cập nhật tin tức từ bố hoặc mẹ.
Đến hội chợ, thật bất ngờ khi thấy em mình ngồi làm cho khách, khi thì chạy qua chạy lại lo những việc không tên. Không có gì to tát, nhưng chợt thấy em mình đã lớn thật rồi, đã có thể tự lo cho bản thân một chút. Có chút gì đó man mác buồn, nhưng chỉ thoảng qua, sau đó là cảm giác nhẹ nhõm. Chợt nghĩ nếu không phải do mình khó tính, liệu em làm tốt đến đâu nữa? Dù sao cũng chúc mừng chú vì những gì đã làm được! Ở tuổi ấy anh vẫn chỉ biết học mà thôi.
Đi hội chợ mà chẳng biết mua gì, cứ loanh quanh chụp ảnh. Được cái tuy lần này không đông nhưng các mặt hàng cũng khá phong phú và đẹp, chọn được nhiều khung rất ưng ý. Cứ tưởng chỉ cố bấm nốt cuộn slide còn đang chụp dở mà cuối cùng lại lắp thêm cuộn nữa vào. Khổ nỗi trời mùa đông tối nhanh, cuộn mới này chỉ chụp được có 4 kiểu lại phải tạm ngừng.
Tối, lắp cuộn film đen trắng vào máy. Mai sẽ được quay lại Viện Giải phẫu để học một khoá về phẫu thuật thần kinh. Mong là sẽ tìm thấy những góc máy đẹp.