Cũng là tình yêu trong chiến tranh, nhưng Giamilia lại kể về cô gái có chồng đi lính bỏ nhà theo một anh thương binh. Nó trái ngược hẳn với hình tượng cứng nhắc thường được xây dựng trong bao tác phẩm khác: người phụ nữ chung thủy chờ chồng mình trở về.
Câu chuyện vì sao Giamilia lấy chồng hoàn toàn không được mô tả. Chính xác thì trước đó cô có yêu chồng hay không, chẳng ai dám khẳng định. Nếu không yêu thì cô trông mong những lời hỏi thăm trong thư của chồng làm gì để rồi luôn thất vọng. Nếu có thì hình như không phải, có thấy cô nhớ thương gì chồng đâu ? Mà có lẽ việc ấy cũng chẳng quan trọng nữa, vì rõ ràng là càng ngày Giamilia càng xa cách gia đình nhà chồng. Bề ngoài, đó là người con dâu khỏe mạnh, tháo vát, chăm chỉ làm việc, cô gái đáng mơ ước. Những gã trai rỗi việc tán tỉnh cô, mẹ chồng tin tưởng cô, mong muốn cô thay thế vị trí của mình. Tiếc thay, người ta chỉ nhìn thấy cái hiện ra trước mắt mà chẳng buồn tìm hiểu tâm hồn nồng nàn, khát vọng tình yêu của Giamantai. Thế là mặc dù bao người vây quanh, hóa ra cô lại cô đơn. Vẫn giữ mình, không sa đà vào thói trăng hoa, nhưng người phụ nữ trẻ ấy cũng chẳng có hy vọng gì nơi anh chồng khô cứng đang ở chiến trường xa cách.
Cô độc, Danyar biểu hiện theo cách khác hẳn Giamilia. Anh không còn ai thân thích ruột thịt. Cả cái làng Kirghizia cũng như Cadakhơ đều là có thể gọi là họ hàng anh, nhưng nếu tính theo thế hệ có lẽ sự liên quan ấy xa đến nỗi nó chỉ như một cái cớ để gắn kết mọi người với nhau mà thôi. Cũng chẳng ai hiểu rõ quá khứ của anh. Người ta biết anh từng đi lính, giờ là thương binh, nhưng mọi cố gắng tìm hiểu về thời gian chỉ mình anh biết ấy đều bị chính chủ nhân chặn đứng một cách dứt khoát. Hình như những vết sẹo nơi trái tim anh vẫn nhói đau mỗi khi có người định chạm vào. Nếu cô gái tỏ vẻ bất cần, vẫn đùa vui thì anh thương binh tự thu mình lại. Anh chẳng cười nói mà cũng chẳng cáu gắt, đơn giản anh làm việc của mình, và ngồi trầm tư nhìn về một nơi xa xăm nào đó, chìm đắm trong thế giới chỉ mình anh hiểu.
Số phận đã đẩy hai kẻ cô độc, hai bề ngoài trái ngược đến với nhau. Giamilia được chọn đi chở gạo vì cô là người tháo vát, đánh xe ngựa thành thạo như đám đàn ông. Để tránh cho bà mẹ chồng khỏi lo lắng cô con dâu bị chọc ghẹo, người ta chọn Danyar, kẻ lầm lì và, theo mọi người nghĩ, không biết tình cảm nam nữ là cái gì. Ồ! Đó là người ta nghĩ vậy. Lần đầu tiên gặp Giamilia, từ biểu hiện mà nói anh thương binh cũng bị vẻ đẹp của cô thu hút, nhưng thói quen lâu ngày với cái vỏ tự tạo ra khiến anh chỉ dừng lại ở đó thay vì trêu ghẹo cô như những gã trai khác.
Mà chuyện sẽ thế nào nhỉ, nếu anh trêu ghẹo cô, nếu Giamilia không đùa ác, nếu Danyar không đột nhiên cất tiếng hát những bài ca từ đáy lòng mình, nếu…Rất nhiều thứ sẽ thay đổi nếu…, tất nhiên, những chuyện đã xảy ra cũng chỉ là một vài trong vô số những cái “nếu…” ấy. Có gì lạ lùng đâu, một khi số phận đã bắt đầu cái gì, nó sẽ có cách kết thúc của riêng mình, đôi khi là hạnh phúc, đôi khi là đau khổ. Cuộc sống vốn như thế, luôn bất tận, luôn có nhiều ngã rẽ mà chẳng ai biết được điều gì chờ mình phía trước.
Lần này, một cách vui mừng, người đọc phải thốt lên: “May mắn thay!”, hai kẻ cô đơn đã đến với nhau, cô con dâu giỏi giang của gia đình khá giả bỏ nhà theo gã thương binh nghèo khổ tay trắng. Dân làng không thể lý giải nổi chuyện động trời ấy. Ồ! Họ nhìn thay vì cảm nhận nên sẽ không bao giờ hiểu nổi những kẻ bỏ trốn. Người ta nguyền rủa hai kẻ đáng thương. Chuyện này có tác dụng sao ? Nếu nguyền rủa mà giết được người khác thì e rằng thế giới này sẽ chẳng còn ai cả. Còn gì có thể ảnh hưởng đến hai người nữa đây ? Tình yêu đã cho họ dũng khí, cho họ can đảm rời bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống khác, cuộc sống thật sự của hai tâm hồn thay cho cuộc đời của hai cái xác.
Một nhân vật không thể không nhắc tới, chính là “Tôi”. “Tôi” cũng thầm yêu Giamilia, yêu thật sự. Thế nên cậu không ghen khi biết nàng yêu Danyar. Không, mối tình ấy quá đẹp, khiến “Tôi” không kìm nổi cảm xúc của mình, thôi thúc cậu vẽ nên những bức tranh về hai người, khiến cậu lo sợ khi dân làng truy bắt đôi tình nhân, để rồi thở ra nhẹ nhõm khi biết người ta đi sai đường. Tình yêu của “Tôi” là thứ tình yêu trong sáng của một chàng trai chưa phải nếm trải những mùi vị khó chịu của cuộc đời. Mối tình đầu! Rất dịu dàng, và cũng rất dằn vặt. Bao năm rồi, “Tôi” vẫn chẳng quên nổi Giamantai, vẫn bị thôi thúc cái cảm giác phải vẽ về đôi tình nhân ấy. Ôi, mối tình đầu!
Gấp sách lại, câu hỏi cuối cùng chẳng thể giải đáp nổi của cả “Tôi” và chúng ta là hai người ở đâu, sống ra sao. Nhưng thắc mắc này có lẽ cũng chẳng cần phải trả lời, bởi có đi đâu chăng nữa họ vẫn đang ở thiên đường của riêng mình. Nơi chốn lúc này chỉ còn là quy ước địa lý của con người mà thôi.