
Đang định viết về Avatar thì ông Thắng ếch than phiền là dạo này không có review gì về sách cả. Thực ra thì cũng có viết mấy bài, nhưng chưa cái nào xong cả. Thôi hôm nay cố hoàn thành vậy.
Cuốn Cuộc chiến khuy cúc này đã định mua mấy lần rồi lại tạm gác, vì còn cả một mớ sách cũ hơn vẫn chưa mua kịp. Sau đứa bạn giới thiệu hay quá, lại có dịch giả ngon nên tặc lưỡi mà nhắm mắt lấy ví.
Nào đã xong, duyên phận còn long đong chán. Mua về cứ để trên giá cho đóng bụi đã, còn đang mê mẩn với cuốn khác. Ông em thì đang thiếu đọc, cho làm người kiểm tra luôn. Ấy thế là đêm đêm mới diễn ra cái cảnh ông anh thì yên lặng đọc sách, thằng em thì cứ thỉnh thoảng lại ngửa cổ lên mà cười khùng khục như thằng điên. Tất nhiên, sau khi nó đọc xong thì lại có một người nữa ra sức ủng hộ cuốn sách. Lại tặc lưỡi (hình như hơi nhiều ???), thử xem sao.
Và giờ thì mình biến thành thằng điên. Lại đêm đêm ngửa cổ lên mà cười khùng khục.
Điều đầu tiên cần phải nói là cuốn sách sẽ đưa bạn về nước Pháp đầu thế kỷ XX, trước khi xảy ra Thế chiến lần thứ nhất. Vì thế hãy cố gắng phát huy tối đa vốn hiểu biết và trí tưởng tượng của mình về thời kỳ này để cảm nhận từng cơn gió đượm không khí trong lành chưa bị ám mùi dầu của đám máy móc. Còn tôi, vốn chẳng biết gì về cái thời lạc hậu này cả, nên khổ cực hơn. Tôi lên mạng tìm ảnh và thông tin.
Rồi, xem như đã chuẩn bị xong tinh thần về không gian và thời gian. Giờ chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện.
Đánh trận giả là một trò hết sức thông dụng trong đám con trai. Hồi lớp 3, lớp 4, cứ mỗi lần ra chơi là đám con trai lại chia thành 2 phe, một giữ thành và một chiếm thành, thành ở đây là cái lan can tầng 1 (tất nhiên nếu ai có khả năng bay nhảy thì có thể lên các tầng cao hơn, càng thích). Đánh nhau bằng thước kẻ và tay chân là chính. Lúc ấy mê lắm, chỉ đến giờ nghĩ lại mới thấy may mà chẳng thằng nào bị làm sao cả.
Nhưng đánh trận kiểu này còn hòa bình chán so với cuộc chiến của đám nhóc hai làng Longeverne và Velrans. Vũ khí của lũ trẻ là gạch đá, ná thun và cành cây. Chiến trường là khu rừng nơi hai làng tiếp giáp nhau. Tình hình xem ra căng thẳng hơn rồi đấy. Vì thế phải trinh sát, phải lập kế hoạch, phải có căn cứ và phải có quân lương. Cái này thì rõ, bất cứ ai trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ thế thôi. Có cả một chiến trường hoành tráng cơ mà, tội gì lại không tiến hành một cuộc chiến quy mô nhỉ?
Đấy, bao nhiêu việc cần giải quyết chỉ để phục vụ cho một cái nhu cầu đơn giản là được tẩn cho bọn làng bên một trận ra trò, mà nguyên nhân của cái lý do rất trời ơi đất hỡi này là một sự việc từ xưa lắc xưa lơ: hai làng cãi nhau vì một con bò chết. Anh bạn của tôi nói rằng đây là những chuyện có thật ở Pháp hồi trước. Nhưng thôi, dẹp cái lịch sử ấy sang một bên. Đó đâu phải điều quan trọng nhất? Cái chúng ta quan tâm là đám nhóc cơ, mà chúng thì tất nhiên, đâu có thèm nhớ gì đến lịch sử nước Pháp.
Ấy, khi viết những dòng này, tự nhiên tôi lại thấy máu mình cứ như sôi lên vì thích thú với những trò chơi khăm nhau của lũ trẻ, lại hả hê sung sướng mỗi lần quân ta thắng trận, lo lắng cho đồng đội của mình bị phe địch bắt. Không phải chuyện đùa đâu nhé, tù binh bị lột truồng, tẩn cho một trận ra trò, quần áo thì cắt hết cúc với dây buộc. Úi chà, vừa đau vừa nhục, thử tưởng tượng bạn cũng bị thế mà xem (nếu bạn là con trai, con gái thì không đi đánh trận, một kiểu ưu tiên), chưa kể đến trận đòn thứ phát (nhiễm từ chuyên ngành, thực ra là thứ hai) của những ông bố bà mẹ xót con thì ít (nó vẫn sống mà, chỉ trầy xước sơ sơ) mà xót của thì nhiều (bộ quần áo mới ở quê là cả vấn đề đấy). Đòn roi hình như không phải trên những trang sách, mà đang đánh vào mông chính người đọc (nếu bạn không cảm thấy điều này thì xin chúc mừng). Xót xa lắm!
Nhưng bất chấp đòn thù của quân địch hay đòn roi của cha mẹ, chúng ta vẫn ngẩng cao đầu. Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ trốn, mà liệu trốn đi đâu khi những người chiến sĩ quả cảm không bao giờ tha thứ cho những kẻ phản bội ? Chiến tranh còn dài, thắng lợi chưa nhìn thấy tăm hơi đâu cả, sao lại ngã lòng. Nếu được tham gia, nhất định tôi sẽ là chiến binh hăng hái nhất, là kẻ chửi bậy nhất (quên nói, cuốn này chống chỉ định với những người ngôn ngữ quá sạch). Đáng tiếc là những chuyện này đã lùi vào dĩ vãng cách đây gần trăm năm rồi, chỉ có thể làm khán giả thôi. Tiếc nhỉ, đến cả chơi như hồi nhỏ cũng khó. Thôi thì cứ làm thằng điên đêm đêm ngửa cổ cửa vậy.
P/S: Kiếm được cái hình bìa của Cuộc chiến khuy cúc chưa có chữ nghĩa gì cả, mạn phép tác giả đưa lên đây, giữ nguyên hiện trạng, không cắt xén thêm bớt.