Lại một lần nữa chúng ta không vô địch.
15 năm trước, lần đầu tiên tôi quan tâm đến bóng đá, đến tuyển Việt Nam. Hồi hộp, lo âu, phẫn nộ rồi vỡ òa vì sung sướng là cảm giác chung của đám con trai trong lớp. Đội tiến sâu như thế là câu chuyện cổ tích mà chắc ai cũng hy vọng nhưng chẳng mấy người dám tin tưởng chắc chắn. Đáng tiếc, trước sau gì truyện cổ tích vẫn là mơ ước, chỉ có cuộc đời là thật. Chẳng có cái kết tốt đẹp nào cả. Buồn rầu, nhưng vẫn tự an ủi lần sau, sẽ có lần sau. Lần này chúng ta chơi hay như thế, ắt lần sau sẽ lấy vàng.
2 năm qua, lại tiếp tục lần sau…Rồi bao nhiêu lần sau nữa…
Một thế hệ vàng trôi qua mà giấc mơ vàng của chúng ta vẫn ở đâu đó xa lắc. Một thế hệ vàng chỉ có thể lấy bạc…
Lại một lớp trẻ nữa lên, mang theo sức sống mới, hy vọng mới. Cái ngày Văn Quyến ghi bàn gỡ hòa vào đúng những phút cuối cùng cũng là lúc ngọn lửa niềm tin đang lay lắt chợt bùng lên dữ dội. Chúng ta lại thua, nhưng cái cách những chàng trai chiến đấu cho người ta cảm tưởng về một đội quân bách chiến bách thắng trong tương lai.
Nhưng cũng chính những chàng trai ấy, những người hùng ấy đã chẳng thể trở thành một đội bóng vô địch. Họ dính vào bán độ. Niềm tin một khi đã mất rất khó lấy lại. Tôi cũng chẳng còn mặn mà với bóng đá nữa.
Quay lưng đi, rồi cuối cùng lại trở về, giống như ruột thịt vậy. Lại hồi hộp theo dõi, lại mừng đến phát điên khi thắng, buồn đến phát khóc khi thua. Lại hy vọng, lại mơ ước…
Chưa bao giờ chúng ta gần vàng đến thế, mà cũng chưa bao giờ xa đến vậy. Vẫn hiểu rằng bắt những cậu bé chịu áp lực quá lớn là điều không thể, mà sao vẫn đau. Thế hệ ấy rồi sẽ trưởng thành, cứng cáp hơn, nhưng liệu sự trưởng thành ấy có thể biến giấc mơ thành hiện thực không ?
Mất hy vọng chưa ? Chắc là không. Chừng nào những chiến binh còn sẵn sàng chiến đấu thì có lý gì những kẻ ở hậu phương lại nản chí ?
Lại 2 năm đằng đẵng nữa…