
Chàng trai và cô gái yêu nhau, nhưng cũng như bao đôi tình nhân ở thời kỳ ấy, họ vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình vì lý do muôn thưở: nhà chàng quá nghèo, không môn đăng hộ đối với nhà cô.
Cha mẹ bắt cô phải lấy con trai một gia đình giàu có.
Ngày cưới, cô gái tự chặt ngón nhẫn của mình, để không kẻ nào có thể đeo cái vật vốn là tượng trưng của một tình cảm thiêng liêng cho cô nữa.
Chàng trai, phẫn uất vì không lấy được cô, dấn thân vào đời.
Từ ấy…
Cuộc sống với cô gái là một chuỗi ngày ngục tù. Năm đứa con ra đời, ai cũng mừng, còn cô vẫn lặng lẽ nuốt nước mắt. Có ai hiểu rằng mỗi lần quan hệ là một lần cô cảm thấy như bị hãm hiếp. Cô nằm đó, mặc cho chồng dày vò hả hê…
Chàng trai bị xô đẩy, chà đạp. Anh chỉ sống được nhờ sự uất ức dồn nén mỗi ngày một tăng. Không thể hủy diệt anh, đời buộc phải cúi mình, tôn anh lên thành ông chủ. Rồi anh cũng có vợ, có con, nhưng tâm hồn anh trống rỗng.
50 năm sau, lúc này cả hai đều đã ở tuổi thất thập.
Họ biết địa chỉ của nhau. Nhưng gặp lại lúc này có lẽ đã quá muộn.
Người đàn ông gửi người phụ nữ một bức ảnh chụp mình và con cháu. Phía sau bức ảnh viết:
“Em thân yêu!
Em nghĩ anh hạnh phúc ư? Không em ạ. Em hãy nhìn kỹ mà xem. Anh chỉ là một kẻ cô độc giữa những người này. Anh mãi mãi chỉ yêu em.
Hôn em”
P/S: Đây là chuyện có thật, hoàn toàn không phải tác phẩm sáng tác.