Bảo những kẻ đang yêu lúc nào cũng ở trên mây kể chẳng sai. Con đường thành khang khác. Nắng chênh chếch qua tán lá mùa thu hình như lại trở nên dịu dàng hơn. Tâm hồn thư thái, dễ chịu đến từng chân tơ kẽ tóc. Đạp xe trên mây hay là bay bay dưới đất nhỉ ? Chịu, cảm giác trọng lượng không còn, lướt trên lá, bay trong nắng. Chẳng bút nào tả nổi, nói mãi lại thành thừa. Chỉ ai yêu mới hiểu.
Qua bao chuyện xảy ra, cuối cùng cũng thành đôi, cũng có bạn đồng hành trên chặng đường vô hình đầy gai góc. Chẳng cần hy vọng cuối con đường sẽ có hai chữ Hạnh Phúc. Hạnh phúc là được đi cùng nhau cả đời, hưởng đủ cả chua cay mặn ngọt, ân oán tình thù.
Nhưng đến giờ, hình như mỗi người mải nhìn vào vết gai đâm chân mình hơn là xuýt xoa vệt máu ở chân người kia. Xe máy mệt mỏi hơn xe đạp, quá gần mặt đất mà cách xa bầu trời. Chẳng còn lá cho mùa thu, nắng rọi thẳng lại gay gắt đến lạ. Ngoài khối cơ thể ì ạch còn có sức nặng của thứ gì đó không nhìn thấy, chỉ lờ mờ cảm nhận được.
Vứt bỏ ư ? Quá lớn để sẵn sàng vứt bỏ mọi toan tính, và quá nhỏ để chẳng cần toan tính gì.
Thời gian đi, chẳng ai trẻ lại. Vẫn bước tiếp mà nhìn lại phía sau. Tiếc khôn nguôi mà chẳng thể dừng bước. Nghĩ “giá mà…” nhưng vẫn hiểu “sẽ phải…”.
Nhớ da diết khi xưa…
Để rồi lại chợt tìm được. Mơ hồ, không giống lắm, lại chẳng khác nhiều. Mà có gì là chắc chắn đâu. Lâu quá rồi, sao dám bảo là giống là khác ?
Nên thế nào đây ?
P/S: Cám ơn chú. Không biết sau này anh với chú ra sao, nhưng cám ơn chú vì giảng đường tối nay.