
Độ này bận quá, ít viết được cái gì nên hồn. Hôm nay cảm xúc dạt dào vì nhiều lẽ, ngồi lan man chút vậy. Cũng lâu lâu rồi mới có dịp ngồi xem phim với thằng em. Từ hồi mua được cái màn hình LCD cho PC thì không thèm xem DVDRip nữa, cứ m-HD mà down cho nó sướng mắt. Công nhận nét thì nét thật, phải cái dung lượng lớn nên down hơi mất công. Nhưng xét ra cũng đáng. Suốt ngày chỉ có cày cuốc giảng đường là chính thì lúc ăn chơi cũng phải tử tế, kẻo lại có lỗi với mình.
Vẫn còn nợ Slumdog Milionaire, nhưng mà phim hôm nay hay quá nên cứ viết trước.
Ban đầu mình cũng chẳng để ý đến District 9 lắm, vì phim không thấy có diễn viên tên tuổi, mà xem trailer cũng không có gì hấp dẫn cả. Một sai lầm hết sức ngớ ngẩn và thường gặp khi đánh giá về phim. Rõ ràng với một kẻ chú tâm nhiều nhất đến nội dung phim thì dàn diễn viên đâu phải là cái quyết định? Mà các sao nổi bây giờ thì cũng phải qua bộ phim đầu tiên đấy thôi. Lúc đó có ai biết họ là ai đâu? Mà có vẻ không phải mỗi mình mới vậy. Dạo qua vài cái forum thấy nhiều bác ban đầu cũng không hứng thú lắm. Hehe, kể ra thế giới không phải mỗi mình ngu, cũng được an ủi, nhỉ!
Xa đề quá rồi. Quay lại mạch chính. Phim này là một trong số ít những phim làm cho mình thấy hơi rùng rợn khi xem, mặc dù nó không được xếp loại horror. Rùng rợn vì sự dã man của con người, không biết có phải tất cả không, nhưng trong phim này thì là đa số loài người, từ những kẻ văn minh cho tới lũ người mê tín. Người ta trở nên hung bạo, cuồng loạn không phải với lũ Prawn, mà còn hung bạo với chính đồng loại của mình.
Anh chàng Wikus, mặc dù chỉ là một nhân viên quèn chăng nữa, khi nói chuyện với người Prawn luôn giữ sự trịch thượng, bề trên của mình. Thậm chí anh chàng sẵn sàng đề nghị tiêu hủy cả một ổ trứng của người Prawn và lấy làm vui tai với tiếng trứng nổ lép bép, tiếng kêu gào của lũ Prawn con. Wikus vẫn tự coi mình là thượng đẳng cho đến khi anh bị phơi nhiễm và dần trở thành một Prawn. Người ta coi anh là một vật thí nghiệm, và lần đầu tiên Wikus mắt thấy tai nghe và tự cảm giác được sự đau đớn, khốn khổ mà con người dành cho đám Alien. Người ta sẵn sàng phanh thây Wikus với một lý do cực kỳ cao cả và thường hay được đem ra biện minh “Vì mục đích khoa học”. Trốn khỏi cái tập đoàn MNU thì rơi vào tay lũ cướp Nigeria, những kẻ quê mùa tôn thờ một thứ “khoa học” khác, để rồi lại bị đòi chặt tay cho thủ lĩnh của chúng ăn. Cướp hay tập đoàn thì vẫn vậy, có gì khác nhau đâu? Một bên khoác complet, một đằng mặc rách rưới, nhưng suy nghĩ thì tương tự nhau cả.
Người ta vẫn kể những câu chuyện về các thí nghiệm đáng sợ dưới thời Đức Quốc xã, những thứ thí nghiệm chẳng dựa trên một lý luận cụ thể nào. Người ta lên án những kẻ thực thi chúng, xem đó là tội phạm của cả loài người. Thế nhưng cơ bản thì đối với đám Alien, con người cũng có khác gì Đức Quốc xã đâu? Ai sẽ xét xử, ai sẽ trừng phạt nhân loại đây?
Tất cả những điều ấy, Wikus nhận ra hết. Anh bị thí nghiệm, bị săn đuổi bởi đồng loại của mình, giống loài anh yêu quý. Anh được bảo vệ bởi lũ bọ xấu xí mà anh coi thường, để rồi chính mình phải trở thành một trong số chúng mà không cách nào thay đổi. Không thể trở về với con người, mà cũng chẳng thể hòa nhập với lũ bọ, Wikus chỉ có thể chờ Christopher quay lại, chữa trị cho anh. Nhưng cái ngày ấy bao giờ sẽ đến thì chẳng ai dám nói cả. 3 năm, Christopher hứa với anh. Chờ đợi trong cô độc, có khác gì bị cầm tù ngay ở nhà đâu?
Bảo trọng nhé, Wikus!
P/S: Thằng em xem xong, phát hiện một điều rất buồn cười là Wikus ở Quận 10, cách Johannesbug đến 200km thì làm thế nào để được bông hoa trước cửa nhà vợ mà không bị phát hiện. Cũng chẳng có cách nào giải thích cho hợp lý cả. Thôi thì cứ coi là sự kỳ diệu đi vậy. Dù sao thì cũng có quá ít những điều như vậy, thêm một càng hay chứ sao.