
Anh – người nông dân nghèo với gánh nặng gia đình và món nợ lớn cần trả. Gã – cầm đầu một băng cướp liều lĩnh, táo bạo.
Anh – tham gia chiến trận mà chẳng lập được công lao gì ngoài việc rút lui và bị đồng đội bắn nhầm đến mức phải cưa một bàn chân. Gã – tay súng thiện xạ, đồng thời lại là một tay vẽ rất đẹp, và luôn mồm trích dẫn Kinh thánh.
Cả 2 gặp nhau lần đầu tiên, khi gã vừa thực hiện xong vụ cướp, còn anh đi tìm đàn gia súc. Không có đấu sung, vì anh đi cùng 2 đứa con trai, còn gã đã lấy được tiền, và chẳng cần phải tàn sát thêm làm gì.
Lần thứ hai, khi anh quá uất ức định bắn chủ nợ, còn gã vừa trải qua những giờ phút tuyệt vời bên cô bồ của mình. Anh lập mưu lừa cho gã bị bắt, rồi nhận việc áp tải gã tới Contention, chờ chuyến tàu 3:10 đến Yuma, chuyến tàu đưa gã tới giá treo cổ.
Công việc ấy cho anh 200$, đủ để anh trả nợ, đủ để gia đình anh được sống yên ổn, nơi cậu con thứ 2 được hưởng bầu khí hậu khô nóng, thoát khỏi những cơn hen quái ác. 200$, quá nhiều, đủ để anh bất chấp mọi hiểm nguy đang rình rập. 200$, quá rẻ mạt so với tự do của gã. Gã sẵn sang trả anh 400, rồi 1000, đơn giản anh để gã ra đi. Nhưng anh không bị mua chuộc, cái anh cần không hẳn chỉ là tiền, mà còn là thứ gì đó nữa, một chiến công thực sự chứ không phải là những lời nói dối lũ trẻ.
Đi với anh, gã hiểu, và gã như đồng cảm được phần nào với anh. Vì thế, gã không tìm cách trố thoát nữa. Cả khi anh bị đàn em bắn, gã vẫn lên tàu, để gia đình anh được nhận 1000$ tiền thưởng. 1000$ ấy sẽ cho họ một đàn gia súc đông đúc, vợ anh đỡ vất vả, và con anh được ăn học tử tế. Quan trọng hơn, anh đã thực sự trở thành anh hùng trong mặt mọi người khi làm được một việc chẳng ai dám: áp tải tên cướp nguy hiểm lên tàu.
P/S: Vô lý nhất ở điểm tàu áp tải tù, mà chả có một ai bảo vệ, chỉ có 1 bác cảnh sát duy nhất, thậm chí không phản ứng gì khi đám đàn em của gã xông ra…