
Đọc sách là một trong số hiếm hoi những sở thích, đam mê của mình tồn tại từ ngày bé đến giờ.
Bắt đầu thích đọc sách từ khi nào nhỉ ? Chịu, không nhớ nổi.
Hồi 5,6 tuổi, hàng ngày được bố đưa đi đón về. Lúc về thế nào bố cũng rẽ vào một cửa hàng thuê truyện gần nhà. Thời kỳ ấy hàng cho thuê truyện kiếm hiệp phổ biến lắm. Thứ truyện này đơn giản, không quá cầu kỳ phức tạp về nội dung và nghệ thuật, lại mang nhiều ước mơ của con người ta, chắc chắn phù hợp với nhu cầu giải trí của giới bình dân hơn các loại sách văn học nhiều. Ấn tượng đầu tiên về sách là như vậy đấy.
Nhà chỉ có 1 giá sách của bố, 6 tầng, cao lắm. Trong ấy đã có đến 5 tầng là sách y học, mỗi tầng trên cùng là văn học. Riêng mình có 1 ngăn con con, đựng truyện mẹ mua cho. Không nhiều lắm, vài cuốn truyện tranh. Đọc đi đọc lại mãi cũng chán. Bắt đầu mò sang sách của bố. Khổ, sách y thì đọc hiểu thế nào được? Thế nên cái tầng 6 kia mới là thứ hấp dẫn nhất. Bé, bắc ghế với không tới, đau khổ lắm, cứ mong cao lên từng ngày. Ai dè đến lúc lấy được sách rồi thì lại đụng phải nỗi khổ khác. Truyện của bố, truyện nào có 1 tập thì may, còn đã là bộ thì y như rằng thiếu. Lúc thì thiếu đầu, lúc thì thiếu đuôi, khi thì mất khúc giữa. Chẳng đọc được bộ gì ra hồn cả. Khi thì biết đầu không rõ kết, khi thì biết kết mà chẳng hiểu nó là gì, có lúc thì biết cả đầu và kết, nhưng không hiểu làm sao từ chỗ này tới chỗ kia. Quả là cái sự bực mình không sao tả nổi.
Lớn hơn nữa, bắt đầu biết lang thang các hàng sách cả cũ lẫn mới. Chỉ xem thôi, tiền đâu mà mua. Học xong là la cà qua các hàng sách để được đọc truyện, nhiều nhất cũng chỉ được một chương một ngày. Sách mới nhiều còn đỡ, sách cũ chỉ có 1-2 cuốn, bị bán mất thì đành chịu, chuyển cuốn khác. Tình trạng đọc sách tuy được cải thiện nhưng vẫn còn quá nhiều lần đau khổ không biết các nhân vật trong truyện rồi sẽ đi đâu về đâu.
Bộ sách đầu tiên, được sở hữu và đọc từ đầu đến cuối là Những người khốn khổ. Nguyên nhân cũng hơi đặc biệt. Trong chỗ sách thừa đầu thiếu đuôi của bố, ấn tượng nhất là cuốn Những người khốn khổ. Có mỗi tập IV thôi. Hồi ấy cũng biết sơ sơ, rằng Hugo là nhà văn nổi tiếng, và bộ kia là một tác phẩm văn học kinh điển. Đọc kết thúc thì buồn ghê. Thế là tò mò, muốn đọc trọn bộ.
Hồi ấy hay đi về với đám bạn, hôm thằng này mai thằng khác. Toàn mua đường là chính. Mục đích thì đơn giản, xem có hàng sách nào không. Công nhận là mình nhạy, đi 1 lần là phát hiện ra cả những hàng kín kín, cả những đứa hay đi đường đó còn không biết. Một lần về qua đường Bưởi, gặp ngay một hiệu sách cũ ở đây, lại có cả tem và tiền xu nữa. Ai hay chơi 2 món sau chắc đều biết cửa hàng này. Sách ở đây cũng khá nhiều, mà tìm được nhiều tác phẩm kinh điển lắm. Phải cái không thể đứng đọc được. Thôi thì hàng ngày cứ qua đó nói chuyện với ông già bán sách và ngắm cho đỡ thèm vậy. Thích nhất là có đủ bộ Những người khốn khổ. Thế là về kì kèo với mẹ, cuối cùng mẹ hứa đến SN sẽ tặng. Giá cả bộ là 80.000, khá rẻ. Có điều hoàn cảnh gia đình lúc ấy khó khăn, nên việc mua bộ này quả là một sự kiện đáng ghi nhớ.
Đến khổ, mua về cũng đâu đã được đọc luôn. Tập I bị mất chục trang. Ông già cũng nói rõ, và có photo các trang thiếu. Nhưng nhiều chỗ mờ quá. Thế là mượn thằng bạn tập I của nó, lọ mọ ngồi tô lại cho dễ đọc. Mà đã tô chả nhẽ chỗ tô chỗ không? Thế là cần cù tô đủ chục trang photo. Đến lúc xong rồi mới có hứng thú thưởng thức tác phẩm…Quả là vất vả. Giờ nghĩ lại vẫn thấy phục mình. Cũng may chỉ có 1 tập …
Mà khi đó đọc chỉ hiểu cốt truyện là chính, chưa cảm nhận được tính nghệ thuật. Nhưng dù sao với một đứa trẻ ít đọc thì vậy vui lắm rồi. Phải đến sau này, khi đã đọc nhiều, mới có thể phân tích sơ sài tác phẩm. Tiếc là vẫn chưa dám đọc lại tiểu thuyết đồ sộ này…Nhưng đó lại là nội dung một câu chuyện khác mất rồi.