1. Trang chủ

    image
    Trang chủ
  2. Ảnh

    image
    Ảnh
  3. Bài viết

    image
    Bài viết
  4. Về tôi

    image
    Về tôi
  5. Liên kết

    image
    Liên kết

Danh ngôn sống đẹp

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Tôi luôn luôn bám lấy suy nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đều có thể làm được điều gì đó bé nhỏ để giảm bớt một phần nỗi thống khổ của nhân loại.


I have always held firmly to the thought that each one of us can do a little to bring some portion of misery to an end.


Albert Schweitzer

 151 người thích      Thích

Danh ngôn hành động

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Lao động xua đuổi ba sự xấu xa kinh khủng, nỗi buồn chán, thói trụy lạc và sự nghèo đói.


Work banishes those three great evils, boredom, vice, and poverty.


Voltaire

 349 người thích      Thích

23/02

2015

Giao thừa 2015

   

   Giao thừa.

   Khi mọi người ở khắp nơi đang đếm ngược đến khoảnh khắc chuyển giao 2 năm âm lịch, chợt nhận ra mình vẫn dửng dưng với thời điểm này, nghĩa là dù 23h59’, hay 0h00’, hay 0h01’ cũng đều như vậy, vẫn nằm thở đều đều và nghĩ ngợi lung tung. Không hiểu những người khác, những người tôi nhìn thấy đi sắm Tết trên đường mấy ngày trước, tâm trạng họ thế nào nhỉ?

   Mặc dù hồi nhỏ cũng từng trải qua cái cảm giác “trông bánh chưng chờ trời sang” rồi ngủ gật lúc nào không biết, nhưng có lẽ tôi chưa bao giờ thật sự hiểu hết ý nghĩa của Tết Âm lịch. Với một kẻ sinh ra và lớn lên nơi thành thị như tôi, chưa từng phải cấy lúa cày ruộng một ngày nào, thì một dịp lễ gắn liền với nghề nông như thế này quả là khó mà cảm nhận cho thấu đáo. Nhiều người cứ hay than rằng Tết bây giờ chán, tôi nghĩ có lẽ cũng ở hoàn cảnh giống mình mà thôi.

   Trên TV chiếu cảnh bắn pháo hoa ngày Tết. Hồi nhỏ, lần nào đi xem bắn pháo hoa cũng thật thích, nhưng thích hơn có lẽ là tự tay mình được cầm một cây pháo hoa bắn lên trời (hồi ấy chưa có lệnh cấm pháo, và ngoài đường nhan nhản các cây pháo hoa nhỏ). Lớn lên, tôi ít có hứng thú với kiểu trình diễn này, và sau khi được xem tận mắt Cuộc thi Pháo hoa Quốc tế ở Đà Nẵng thì sự khó tính của tôi lại càng được nâng lên một mức cao hơn nữa.

   Nhắc đến Đà Nẵng, chợt nhớ đến bác Thanh. Tôi không liên quan gì đến Đà Nẵng, ở khía cạnh gốc gác hay hành chính, nhưng ấn tượng về thành phố này tuyệt vời đến nỗi lần đầu tiên sau 26 năm chung thuỷ với Hà Nội, tôi chợt có ý định chuyển đến một nơi khác sinh sống. Cho đến hiện giờ, bác Thanh vẫn được coi như người kiến trúc sư trưởng biến Đà Nẵng từ một thành phố nhếch nhác (đúng từ báo chí dùng) thành một đô thị kiểu mẫu. Tất nhiên, ngoài những cái được, ông bị chỉ trích trong nhiều chuyện. Tất cả tôi đều đã tìm hiểu. Cá nhân mà nói, việc hi sinh lợi ích một nhóm người khi làm cách mạng là điều khó tránh khỏi. Chưa bao giờ, chưa ở đâu tồn tại cái gọi là công bằng tuyệt đối, lợi ích cho tất cả các bên cả. Vấn đề là bạn chọn bên nào và bị ảnh hưởng ra sao.Nhìn Đà Nẵng ngày hôm nay, tôi thuộc về nhóm ủng hộ ông.

   Chuyện bác Thanh mất không quá bất ngờ với tôi. Thế nhưng khi đọc bài báo tường thuật việc an táng ông, cảm giác hụt hẫng, hoang mang chợt xuất hiện. Dù nằm trong quan tài, dù không còn thuộc về thế giới này thì trong tâm thức của tôi, người đã khuất như vẫn còn một mối liên kết vô hình nào đó với chúng ta. Và từng nắm đất người ta đắp lên như từng viên gạch tạo nên bức tường cắt đứt nốt mối liên kết cuối cùng ấy. Có thể bạn cho rằng người đã khuất vẫn còn trong tâm trí người ở lại, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng thể nhìn thấy mặt nhau lần nữa, chẳng thể chạm vào nhau lần nữa. Như vậy đấy!

   Cuộc sống thật ngắn ngủi, cuối cùng thì mỗi chúng ta vẫn phải tự chọn đường cho riêng mình vậy. Chẳng ai quay đầu lại được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

 

View: 2444     Nguồn:          Quay lại


  Gửi phản hồi
Tên:
Email:
Tiêu đề:
Nội dung:


Trang chủ | Ảnh | Bài viết | Về tôi | Login

© 2012 NNSon.com - Xin ghi rõ nguồn khi phát hành lại thông tin.