Đi biển cũng vài lần nhưng mãi tới bây giờ mới được ngắm bình minh nơi đây.
Lúc tới bờ biển, trời còn tối, thế mà đã thấy nhiều người đứng tập thể dục, xa xa đã có thuyền bè đi lại. Hôm ấy trời nhiều mây, chẳng có cảnh mặt trời nhô lên từ mặt nước, chỉ thấy một màu hồng xuất hiện và lan khắp bầu trời, xua đi những đám mây đen còn đọng lại từ đêm qua.
Tôi chợt thấy vật gì đó xa xăm như đang bay dọc đường chân trời. Máy bay có vẻ không phải, thuyền bè sao lơ lửng trên không? Mãi đến khi trời sáng mới hiểu. Hoá ra vì thiếu ánh sáng, vùng biển phía xa ấy tối đen, hoà lẫn với màu trời thành một vùng không gian hỗn độn chẳng còn trời và biển, làm con thuyền giống như đang bay vậy.
Hồi nhỏ, ảnh hưởng bởi văn học, tôi có lần mơ được làm thuỷ thủ, sống cuộc đời lênh đênh nay đây mai đó, được khám phá những vùng đất mới, được chiến đấu với thuỷ quái, với lũ bất lương. Lớn lên mới biết không phải đơn giản cứ hứng lên là đi được như vậy, bởi có đủ thứ kém lãng mạn hơn cần làm nếu muốn thành thuỷ thủ, mà đời thuỷ thủ cũng chẳng phải đầy sắc hồng như truyện (về vụ này nếu ai còn lăn tăn, mời xem Captain Phillips).
Và vì lớn rồi nên hiểu rằng biển cả cuộc đời cũng đầy giông bão hiểm nguy như biển cả thiên nhiên, và mỗi người lại là thuyền trưởng tự lèo lái cuộc đời chính mình. Bao nhiêu người sẽ chọn cuộc sống an nhàn nơi cái vùng nào đó, còn bao nhiêu người vẫn giữ được lòng mong muốn khám phá như trẻ thơ? Có mấy ai dám đi tới trong tình trạng dò dẫm, chẳng biết mình đang đi đâu, và liệu có kẻ nào tự biết rằng đang tiến về nơi tăm tối, không có lấy chút ánh sáng tương lai nhưng vẫn làm không? Tất cả nằm nơi trái tim người thuyền trưởng.
Nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cảm nhận những cơn gió mặn mòi lồng lộng, chợt thấy lòng bình yên, thèm được nằm xuống ngủ thật say giữa đất trời này, mặc kệ phong ba bão táp nơi xa. Nỗi buồn trong lòng, cũng nhẹ hơn, nhưng lại thấm hơn.
Sóng biển cứ nối tiếp nhau xô bờ tung bọt trắng xoá như cuộc sống tiếp diễn muôn đời. Vào bờ rồi lại kéo nhau ra, có phải là đã làm việc vô ích không? Cuộc đời ta chỉ là khoảnh khắc giữa thiên thu vô tận, sao bị ràng buộc nhiều đến thế?
Chợt muốn được lênh đênh. Lần này, là để tới nơi chẳng còn ai biết mình.