Lâu lắm rồi mới dùng bút mực...
Năm 1991, tôi bắt đầu cuộc đời học sinh của mình. Không rõ trẻ con bây giờ thế nào, hồi ấy học sinh cấp I phải dùng bút máy và viết bằng mực tím, còn mực xanh là cho cấp II trở lên. Cho đến khi bài viết này ra đời tôi vẫn không biết thật ra có cái quy định nào yêu cầu như thế không, nhưng rõ ràng là áo trắng và mực tím đã trở thành hai biểu tượng của tuổi học trò, đến mức có hẳn một tờ báo dành cho thanh thiếu niên mang tên Mực Tím, còn thời học sinh thì gọi là thời áo trắng.
Cây bút đầu tiên của tôi (giờ thì có trời mới biết hiệu gì) đại khái có vỏ nhựa, ngòi na ná như của bút Hồng Hà bây giờ. Nét chữ khá to nên khi viết dễ bị lem nhem. Với nó, bài chính tả của tôi chưa bao giờ lên đến điểm giỏi, cố lắm cũng chỉ ở mức khá.
Có lần mẹ hỏi tại sao không bao giờ được 10 điểm chính tả, tôi nhớ đến đứa bạn cùng lớp (cũng quên tên luôn...) có cây Kim Tinh nhìn tròn trịa, nhã nhặn chứ không thô như cây của mình, nét bút thì mảnh mai. Bài viết của thằng này trông rất sạch, mà cũng hay được điểm cao. Nghe trình bày, mẹ chỉ hỏi nếu mua bút Kim Tinh thì liệu có chắc chắn tôi sẽ được điểm cao không. Tất nhiên ông con khẳng định một cách đầy tự tin. Thế là hôm sau, tôi đã có thêm một cây bút nữa.
Hồi ấy một cây Kim Tinh giá 5.000 đồng. Chiếc của tôi là loại nhỏ, dài cỡ 10cm gì đó, thân bằng nhựa màu nâu, nắp cũng bằng nhựa, phủ một lớp mạ màu vàng. Lúc mới mua về, bố tháo từng phần của bút ra rồi ngâm trong nước xà phòng cho hết dầu. Về sau, những khi tháo tung bút ra để ngâm, để sửa đều là lấy kinh nghiệm từ lần đầu tiên này.
Ngâm đủ thời gian, vẩy khô, lau sạch, lắp lại, cắm đầu bút vào lọ và bắt đầu bóp bình mực cao su. Cứ mỗi nhát bóp, niềm vui của tôi lại trào dâng theo từng giọt mực được bơm vào. Đầy bình, đóng thân bút, viết thử. Từng nét chữ thanh mảnh hiện ra trên giấy. Hôm ấy, đống bài tập về nhà được hoàn thành sớm hơn dự kiến với sự hăng say, miệt mài và đầy vui thích . Sau này tôi còn trải qua rất nhiều lần thay bút khác, nhưng chưa bao giờ việc viết thử lại đem đến cho tôi sự sung sướng như lần đó.
Bài chính tả tiếp theo, tôi được 10. Kim Tinh trở thành cây bút duy nhất tôi sử dụng trong suốt một thời gian dài. Môn chính tả thì lúc cao lúc thấp, nhưng xét ra vẫn là có cải thiện so với trước.
Con trai, tính vốn hiếu động và bất cẩn, dù rất cố gắng thì vẫn có những lúc không tránh khỏi làm rơi bút, và một lần như vậy, đầu bút xuất hiện vết nứt, mực cứ theo đó trào ra, còn lòng tôi như bị dao cắt mà chẳng biết làm thế nào, đành kiếm cây khác mà dùng.
Sau này tôi còn được thử qua rất nhiều loại bút khác, đa phần là của Việt Nam và Trung Quốc, thậm chí có cả bút Kim Tinh các cỡ, nhưng không chiếc nào đem lại được cảm giác như cây Kim Tinh đầu tiên ấy. Không rõ về sau chất lượng bút kém dần đi hay do bị cảm xúc chi phối nên thấy vậy. Dần dần tôi chuyển sang dùng bút bi, vừa sạch sẽ, vừa tiện lợi hơn, nhưng ký ức về một thời tay lúc nào cũng lem nhem màu tím, thỉnh thoảng phải bứt sợi tóc để tách hai lưỡi của ngòi bút khi nét không đều, một thời chiếc áo trắng tinh mới mặc đã dính mực, còn vẩy bút là một chiêu mỗi khi trêu đùa nhau của đám con trai vẫn luôn còn đó, và dù hồi ấy nó khiến cho các tác giả, nạn nhân và các bà mẹ chịu phiền phức thế nào chăng nữa, thì khi nhìn lại, vẫn là những kỷ niệm đẹp của thời áo trắng.
...
Lang thang xem các mẫu đồng hồ, tự nhiên thấy thông tin về các loại bút, bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về. Không nén được cơn thèm...Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.