Được cho vé của buổi diễn này một cách khá kỳ lạ. Tối dạo qua mấy hàng sách kiếm cuốn Những câu chuyện phiêu lưu của Mr. Tompkins của George Gamow (chắc sẽ có review sau) thì 1 cô chủ hàng sách gọi và cho cặp vé đi xem. Nói dài dòng một chút, thực ra không hẳn thân thiết gì với bà cô này. Bả có chú ý mình vì rất hay dạo hàng sách, nhưng chỉ thế thôi. Hôm trước đèo đứa bạn ra đây mới biết hóa ra nó lại khá thân thiết với bả. Hehe, đúng là ở hiền gặp lành mà. Hôm nay được hưởng thành quả lao động của ngày đó. Cám ơn Chibura nhé, sẽ hậu tạ, hậu tạ.
Ấy, sướng nhất là biểu diễn ở Nhà hát Lớn Hà Nội. Trước giờ cũng thèm vào đây nghe nhạc cổ điển lắm, nhưng tự biết lượng sức mình nên đành cho tới khi đi làm. Thôi cứ coi như ước mơ xa vời vợi. Ai ngờ hôm nay lại đàng hoàng có giấy mời hẳn hoi (Mặc dù là biểu diễn múa nhưng có sao đâu, vào thì vẫn cứ là vào. Xem như hoàn thành bước 1 của mục tiêu).
Thành thật 1 câu là…xem gần như không hiểu gì. Múa là nghệ thuật tượng hình, mình thì lại chẳng có chút kiến thức cơ bản nào. Chỉ có cách thả mình ra mà cảm nhận, thấy gì thì biết thế. Vậy nên chắc chắn không thể bình luận được. Đại khái chỉ có một vài ấn tượng nho nhỏ:
– 2 tiết mục múa của Nga khá hay, đều sôi động và gợi cảm giác yêu đời. Đặc biệt là phần biểu diễn Giai điệu bạn bè, để làm kết thúc khá hợp lý
– Tiết mục Tóc hơi khó hiểu, cũng hay nhưng mà làm mình liên tưởng đến phim Ma tóc của Hàn Quốc (sắp ra thôi)
– Các tiết mục khác thì chỉ đơn giản thấy thích thôi, không thể nói gì khác cả.
Kết thúc một tuần vất vả thì tối Chủ nhật thế này là quá hoành tráng rồi. Sang tuần mới, lên Thận-Tiết niệu học trong khi chỗ Chấn thương vẫn chưa xong, mắt thấy quá tải đến nơi mất…Ôi tuần mới!