
Vào thư viện, vô tình thấy bài của mình được đăng.
…
…
…
Hơn năm trời gian khổ đối lấy một bài viết ấy…
Nhưng đó không phải là chuyện tôi muốn kể.
Trong khi đi lấy số liệu có những trường hợp rất đáng nhớ.
Trường hợp thứ nhất, tất nhiên là bệnh nhân đầu tiên của nghiên cứu. Không nhớ rõ tên, vỡ C5, liệt tủy hoàn toàn. Loay hoay khám bệnh nhân gần 1 tiếng đồng hồ, bệnh án mẫu gạch xóa chi chít. Bệnh nhân được chuyển về viện Tỉnh ngay trong ngày.
Trường hợp thứ hai, Trần C. nam 22 tuổi, không có tiền sử chấn thương rõ ràng, liệt hoàn toàn, sau khi chụp CT phát hiện vỡ C2. Bệnh nhân nằm điều trị tại 1A cả tháng trời, với hàng chục lần đi buồng mới được chỉ định mổ. Sau mổ tình trạng liệt không được cải thiện, suy hô hấp mức độ nhẹ. 22 tuổi và nằm liệt giường, đến thở cũng khó khăn. Thời gian em nằm viện, không ngày nào là tôi không ghé qua. Cũng chẳng làm được gì, chỉ động viên. Nhìn em vừa trả lời vừa cố hít từng hơi ngắn, nhìn ông bố quê mùa đờ đẫn chăm con, có lần tôi suýt bật khóc, cố gắng lắm mới kìm lại được – lần hiếm hoi mình xúc động đến thế. Những ngày cuối em nằm viện, tôi không thể lên thăm vì ôn thi hết kỳ. Đến khi quay lại thì em đã ra viện, chẳng kịp chia tay. Lúc ấy cảm giác uất ức chợt dâng trào. Cũng chẳng dám gọi điện, chỉ hy vọng vẫn còn sống được đến giờ.
Cám ơn, những bệnh nhân của tôi!
Đến giờ tôi vẫn chỉ làm được những việc rất nhỏ bé.
Hy vọng rằng…