1. Trang chủ

    image
    Trang chủ
  2. Ảnh

    image
    Ảnh
  3. Bài viết

    image
    Bài viết
  4. Về tôi

    image
    Về tôi
  5. Liên kết

    image
    Liên kết

Danh ngôn sống đẹp

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Mục tiêu của ngày hôm nay: Cà phê và lòng tốt. Có lẽ là hai tách cà phê, rồi sau đó là lòng tốt.


Today’s goals: Coffee and kindness. Maybe two coffees, and then kindness.


Nanea Hoffman

 3 người thích      Thích

Danh ngôn hành động

Pu Pu - Kal Kally - Seperator

Người ta nói bạn phải yêu việc mình làm, nhưng điều đó không nhất thiết là đúng. Điều đúng là bạn phải yêu cơ hội. Cơ hội để xây dựng cuộc đời, tương lai, sức khỏe, thành công và vận mệnh. Gõ cửa nhà người khác hay gọi thêm một cuộc điện thoại có thể không phải là việc bạn thích làm, nhưng bạn yêu cơ hội nằm đằng sau cánh cửa hay cuộc gọi đó.


Somebody said you have to love what you do, but that's not necessarily true. What is true is that you have to love the opportunity. The opportunity to build life, future, health, success and fortune. Knocking on someone's door or making that extra call may not be something you love to do, but you love the opportunity of what might be behind that door or call.


Jim Rohn

 3 người thích      Thích

03/05

2011

“Cổng trường Ams cũ”…

Café với anh bạn. Tên đường với địa chỉ quán thì chả nhớ, thôi thì gặp ở “cổng trường Ams cũ” vậy.

“Cồng trường Ams cũ”…

Chỗ cách đây chưa lâu lắm còn là trường Ams, giờ đã thành THPT Nguyễn Trãi – Ba Đình. Thực ra cũng chẳng có ý coi nhẹ hai trường đâu, chẳng qua là do thói quen đôi khi làm thay sự suy tính trong những trường hợp xét ra cũng không cần quá chính xác.

Từ ngày mình bắt đầu đi học, Hà Nội có 3 nơi đào tạo học sinh cấp III nổi tiếng nhất: Tổng hợp, Sư phạm và Ams. Tổng hợp và Sư phạm là khối chuyên của Đại học, về mặt tổ chức thời ấy không phải là một trường, về mặt chế độ cũng khác. Thế nên xét ra thì trường chuyên cấp III đình đám nhất hẳn là Ams, và trở thành học sinh Ams (hay Amser, cách mà dân Ams tự gọi mình) cũng là một điều đáng để hãnh diện.

Hết lớp 5, suýt nữa có cơ hội trở thành Amser, tiếc là bố mẹ quên nộp hồ sơ cho mình (giờ ngồi nhớ lại thì nói thế chứ thật ra lúc ấy thi chắc gì đã đỗ :P ). Không ảnh hưởng gì lắm, cấp II Ams xét thấy cũng không có tiếng vang nhiều lắm so với các trường khác. Mình vào học Giảng Võ, sát vách Ams, lại ở trên tầng 4. Thế là nếu ngồi trong lớp, chỉ cần quay mặt ra cửa sổ là thấy ngay dòng chữ “THPT Hà Nội – Amsterdam” nằm trên tầng thượng tòa nhà chính, còn giờ nghỉ thì lúc nào chả nhìn thấy bên kia chơi bời ra sao.

Cứ thế, 4 năm cấp II trôi qua, vẫn nuôi trong mình mong muốn được trở thành học sinh chính thức của trường thay vì thuộc nhóm học thêm ở các lớp trường mở để luyện thi. Ồ! Diễn tả thế nào nhỉ, cái cảm giác rất trong trẻo ấy. Đến giờ mỗi khi nhớ đến những lúc mất tập trung trong lớp, quay ra nhìn dòng tên trường đỏ sậm in lên bầu trời xanh với những làn mây trắng, hình như cảm giác ấy ùa về, và chợt như muốn níu kéo thời gian hãy quay ngược một lần, cho ta được thấy lại những hình ảnh ấy.

Hết lớp 9, mặc cho bao tiền bạc bố mẹ đổ vào để con ôn thi, trượt…

Vậy là cả đời mình sẽ không bao giờ là Amser…

Tôi luôn biết ơn Tổng hợp, nơi đã dạy cho tôi những điều thật quý giá, đã cho tôi gặp những người bạn tốt, và tôi tự hào mình là cựu học sinh Tổng hợp. Nhưng trong tim tôi, Ams vẫn luôn có chỗ đứng riêng, đồng thời là nỗi niềm nhức nhối cho đến tận bây giờ.

….

Ngày rộ lên tin đồn Ams bị đổi tên, tôi ôn thi Nội trú. Dù muốn lên tiếng phản đối, muốn góp sức mình chống lại cái ý định vô lý đó, vẫn đành nén lại vì tính chất sống còn của kỳ thi quan trọng này.

Ams không bị đổi tên, nhưng chuyển địa điểm mới.

Học sinh mới chắc thích, vì cơ sở vật chất khang trang hơn hẳn. Cựu học sinh thì không rõ lắm. Còn bản thân tôi, hình như một phần lớn kỷ niệm và cảm xúc xưa kia của mình bị người ta bóp nát ra vậy. Dòng chữ oai hùng của ngày xưa giờ đã đổi thành cái tên khác. Lớp học chắc vẫn thế mà cái hồn hình như cũng bay đâu mất rồi. Giờ mỗi lần đi qua thấy tim mình thắt lại một chút, cũng chẳng dám đứng lâu bao giờ.

Kể cũng buồn cười. Một đứa thi trượt thì có thể có cảm xúc gì về ngôi trường mà bản thân mình chưa từng học một ngày nào nhỉ ?

Dù sao thì…lần sau nếu hẹn, có lẽ đành vẫn là “Cổng trường Ams cũ”…

 

View: 1620     Nguồn:          Quay lại


  Gửi phản hồi
Tên:
Email:
Tiêu đề:
Nội dung:


Trang chủ | Ảnh | Bài viết | Về tôi | Login

© 2012 NNSon.com - Xin ghi rõ nguồn khi phát hành lại thông tin.