Ai cũng công nhận một điều, học giảng đường có “cạ” thì rất vào. Bản thân mình rất thích ngồi cùng với hội ôn thi nội trú. Đơn giản vì những người này đã ngồi học là dính liền với cái ghế cả vài tiếng liền. Mình ngồi cạnh cũng ngại, không dám đi ra nhiều. Ban đầu thì thấy khó chịu, sau quen thì cực thích. Chính thức học giảng đường từ năm Y2 và phát hiện ra điều này là ở giai đoạn cày cuốc gian khổ năm Y3. Cũng từ lúc ấy đi học luôn nhăm nhăm ngồi cạnh y trên ôn NT.
Học kiểu này còn một cái lợi nữa là dễ làm quen, dễ hỏi han việc học. Hình như thành truyền thống rồi, khóa trên luôn chỉ cho khóa dưới rất nhiệt tình, chỉ sợ không nhớ hết nổi thôi. Hê hê, thực ra cái này cũng là 1 cách để y trên kiểm tra lại kiến thức, đặc biệt nếu nó vô tình trùng vào chỗ đang ôn. Thôi thì đôi bên cùng có lợi.
Lại 1 khóa Y6 nữa tốt nghiệp. Từ khi mình vào trường đến giờ là 5 khóa tốt nghiệp rồi. Không thể nhớ hết nổi đã ngồi cùng giảng đường với những ai nữa. Có người vẫn hay gặp lại dài dài, nhưng có người chắc cả đời sẽ chẳng bao giờ thấy. Thế giới quá rộng để có thể nhớ được nhiều đến thế. Bản thân mình còn chẳng biết hết tên gần 100 người trong lớp nữa là…
Bây giờ mình là lớn nhất trong đám sinh viên, và chính mình cũng người đang ôn NT. Chẳng còn ai để nhăm nhăm đến ngồi cạnh cả. Cùng khối thì chả mấy khi, giấu tài liệu mà. Hehe, buồn thế. Mà cũng chẳng có hứng ngồi cạnh các em nhí nhảnh năm dưới nữa. Chẳng hiểu sao nhưng cảm giác cứ khó chịu, học không vào. Thành ra giờ hơi đổ đốn, đi học toàn đặt sách vở chiếm nguyên 1 bàn luôn. Hơ, hóa ra muốn ngồi cạnh mình cũng không phải đơn giản. Kiêu nhỉ! Đổ đốn, đổ đốn quá! Ngồi một mình một bàn thì rộng rãi thoải mái, tất nhiên, vì nhiều khoảng trống mà. Khoảng trống đủ cho 1 người nữa…
Giảng đường đông thế mà vẫn ngồi một mình…
Khi là Y6…
P/S: Cái này có ý định viết cũng lâu lâu rồi. Hôm nay tự nhiên gặp lại hình ảnh của chính mình hồi Y3 nên hạ quyết tâm